Vô Thượng Thần Đế

Chương 204: Thẳng Thắng

- Tộc trưởng, đã ra!
Mục Vân vừa mới bước ra bên ngoài đại điện, một tiếng quát vang lên.
Trong tích tắc, Mục Vân cảm thấy một cỗ kình phong, đập vào mặt.
Sát khí!
Sát khí mãnh liệt đang bao phủ toàn thân Mục Vân.
- Mục Vân, trả mạng lại cho con ta.
Một tiếng khẽ kêu lên, sát khí cường hãn như một ngọn núi cao vạn mét, lao thẳng tới Mục Vân.
- Nương...
Chỉ là, sát khí kia, khi nghe được một tiếng hô bất đắc dĩ, lại trong nháy mắt hóa thành vô hình.
- Dư nhi...
Niệm Linh Căng thấy bóng dáng nhi tử nhà mình, như buông xuống tất cả chấp niệm, nhịn không được la lên một tiếng.
- Nương, người đang làm gì?
Tiêu Khánh Dư nhìn mẫu thân của mình, hắn cau mày, có vẻ hơi không vui.
- Mục đạo sư là đạo sư của ta, người đang làm cái gì thế?
Đầu óc của Tiêu Khánh Dư đã thông suốt, có thể nói rõ từng câu:
- Tranh thủ thời gian rút những người này đi, nếu không sẽ khiến Mục đạo không vui.
- Dư nhi, ngươi...
- Nương, ta làm sao?
Tiêu Khánh Dư cười nói:
- Ta không phải vẫn luôn như thế sao?
- Đúng, đúng!
Niệm Linh Căng đã rung động nói không nên lời.
- Đúng, Dư nhi nhà ta vẫn luôn như thế, tất cả cút, tất cả đều biến, ở lại đây làm gì!
Niệm Linh Căng nhìn võ giả Tiêu gia khắp bốn phía, ra lệnh.
Cuối cùng, giữa sân chỉ còn lại mấy người Mục Vân, Tiêu Chiến Thiên, Tiêu Doãn Nhi.
- Dư nhi, Dư nhi của ta!
Bởi vì trí thông minh của Tiêu Khánh Dư vẫn mãi như trẻ con, cho nên Niệm Linh Căng càng quan tâm đầy đủ, hiện tại, nhìn thấy Tiêu Khánh Dư khôi phục, nàng vui đến phát khóc.
- Nương, chuyện này, ngài nên cảm ơn Mục đạo sư, là hắn phát hiện trong thân thể ta không giống bình thường, mới cứu chữa cho hài nhi.
- Không cần!
Mục Vân thấy hai mẹ con ôm nhau, hắn khoát tay, lạnh mặt nói:
- Tiêu Khánh Dư, ngươi bệnh nặng mới khỏi, đừng quên trận pháp ta dạy cho ngươi, còn có, từ từ nói chuyện với tiểu gia hỏa kia, để nó ngoan ngoãn thành thật, nếu không, chịu khổ vẫn là nó.
- Nhà các ngươi cứ đoàn tụ, nói chuyện đi, ta đi trước!
Nói đùa, vừa rồi một khắc kia, hắn kém chút đã chết!
Nếu Tiêu Khánh Dư bước ra muộn một chút, hiện tại hắn chính là bộ thi thể.
Niệm Linh Căng này, thực sự là mù quáng, dù cho nàng ta sốt ruột, ít nhất phải phân rõ tình huống rồi lại nói sau.
Mục Vân cũng không phải người thích khoe hoang, cứu người, hắn muốn được ca ngợi, thuận tiện làm thịt một trận Tiêu gia, dù sao không phải Mục gia, không làm thịt thì phí.
Có thể như thế cũng tốt, còn chưa kịp làm thịt người khác, mình lại kém chút bị người ta làm thịt.
- Mục đạo sư...
Tiêu Khánh Dư thấy Mục Vân rời đi, hắn vội vàng gọi.
- Dư nhi, không cần để ý hắn, chờ thêm một đoạn thời gian, phụ mẫu mang theo lễ vật đến Mục gia, phụ thân ngươi sẽ gả tỷ tỷ ngươi cho hắn, chính là hắn chiếm tiện nghi lớn của Tiêu gia chúng ta, không quan trọng.
Niệm Linh Căng cười nói:
- Lần này, còn tốt ngươi không có việc gì, nếu xảy ra chuyện gì, hiện tại dù Mục Thanh Vũ ở đây, tiểu gia hỏa này cũng khó thoát khỏi cái chết!
Mọe nó!
Mục Vân vừa mới chuẩn bị rời đi, nghe được lời này, trong lòng lập tức không vui!
Làm người tốt, không được khen thưởng, hắn chấp nhận, dù sao cũng là học trò của Mục Vân hắn.
Nhưng bây giờ ngược lại, chính mình cứu Tiêu Khánh Dư, còn giống như là chiếm tiện nghi lớn.
- Niệm tiền bối!
Mục Vân nhẫn nại, nhìn Niệm Linh Căng, mỉm cười nói:
- Ta thấy ngài là mẫu thân của Tiêu Khánh Dư, không tính toán với ngươi, nhưng ít nhất mấy chuyện phân rõ trắng đen, ta hi vọng ngươi có thể phân rõ!
Phân rõ trắng đen? Phân rõ?
- Hừ, Mục Thanh Vũ hỗn đản kia, dạy bảo ra nhi tử, thật đúng là không biết lễ phép. Ta cũng xem như...
- Dừng lại!
Mục Vân móc móc lỗ tai, không nhịn được nói:
- Người khác là người khác, Mục Vân ta, là ta, từ trước đến nay ta chỉ làm việc mình thích, không quan tâm lời lung tung.
- Hôm nay, ngươi nên biết, ta cứu Tiêu Khánh Dư, có tám mươi phần trăm thành công nắm chắc, hai mươi phần trăm thất bại, nhưng, ngươi không biết, hai mươi phần trăm thất bại kia, là Mục Vân ta sẽ chết, mà Tiêu Khánh Dư vẫn như cũ không bị tổn hại.
- Ngài không tin ta sẽ thành công! Ngài mang theo tinh nhuệ Tiêu gia, vì chính là một khi thất bại, sẽ lao tới giết ta, khi ta đi ra Thông Tiên Đỉnh, ngài hỏi cũng không hỏi, trực tiếp muốn giết chết ta, dù thành công!
- Ta nói qua, Mục Vân ta làm việc, chỉ nói yêu thích, không nể tình, hôm nay, ngài là mẫu thân của học trò ta, ta không làm khó ngài, nhưng hi vọng ngài có thể hiểu không phải mỗi người, cũng giống như ngài, dùng thế lực đối xử mọi người, ta là một vị đạo sư, dạy bảo học sinh, trợ giúp học sinh, là trách nhiệm của ta, không quan hệ đến lợi ích.
- Mà về phần hôn ước giữa Mục gia với Tiêu gia, ta chưa từng có đồng ý, vị hôn thê của Mục Vân ta chỉ có một người, người đó chính là Tần Mộng Dao.
- Vụ hôn ước này, sớm sẽ không thành, vẫn là câu nói kia, Mục Vân ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi không thể điều khiển ta, Mục Thanh Vũ không thể điểu khiển ta, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, ai cũng không thể điều khiển ta.
Liên tiếp ném ra mấy lời, Mục Vân chỉ cảm thấy ngực cũng dễ thở hơn, phun ra một hơi tức giận.
Dù sống lại một đời, nhưng trong xương cốt hắn vẫn còn giữ lại tôn nghiêm với tính tình Tiên Vương.
Sướng vui giận buồn là của chính mình, phong cách làm việc xem tâm trạng.
Tiêu sái tự tại, kẻ thù ân nhân cứ tùy tiện, đây chính là Mục Vân hắn.
- Trên thế giới này, có thể ép buộc ta, chỉ có chính ta!
Hắn đã từng, đứng thẳng phía trên thương khung, kiếm chỉ cửu thiên, giành lại bất công khắp thiên hạ.
Hắn đã từng, không phục trời cao, đánh trời, giận trời, phạt trời, hôm nay, hắn vẫn y như thế.
Hắn không thích tác phong xử sự của loại người như Niệm Linh Căng, không vui mừng chính là không vui mừng, dù có Tiêu Khánh Dư với Tiêu Doãn Nhi đứng tại chỗ, hắn cũng nói như vậy.
- Tạm biệt!
Chắp tay, Mục Vân hờ hững quay người.
Trong lúc nhất thời, đông đảo võ giả Tiêu gia nhìn Mục Vân, bọn hắn sững sờ tại chỗ, cản cũng không được, không ngăn cản cũng không phải.
- Còn chưa tránh ra sao?
Một câu cảu Mục Vân vừa rơi xuống, trực tiếp bước ra một bước.
Hắn lại muốn nhìn thử, ai có thể cản hắn!
Cuối cùng, nhìn Mục Vân rời khỏi Tụ Tiên các, cả đám người mới dần dần kịp phản ứng.
- Nương, vì sao ngài làm như thế? Chẳng lẽ tỷ tỷ không nói với ngài, Mục đạo sư muốn làm gì sao?
Sắc mặt Tiêu Khánh Dư khó coi.
- Nói như thế nào, ta làm sao biết hắn có thể thành công, còn không phải lo lắng ngươi.
- Ai... Mục đạo sư là một vị cường giả chân chính, Nam Vân Đế Quốc, chỉ là điểm xuất phát của hắn, nếu như ta có thể đi theo ở bên người hắn, đời này, chết cũng không tiếc.
- Dư nhi...
Tiêu Chiến Thiên, Niệm Linh Căng nghe được lời của Tiêu Khánh Dư, hai người đều sững sờ.
Tiêu Khánh Dư phải tiếp nhận y bát Tiêu gia, trở thành thiếu tộc trưởng Tiêu gia, hiện tại, đầu ốc hắn đã bình thường, chỉ cần tu vi đột phá là có thể trở thành thiếu tộc trưởng.
Nhưng hắn lại nói, nguyện ý bồi bạn bên người Mục Vân, chết cũng không tiếc.
Câu nói này đã quyết định thực lực của toàn bộ võ giả trên thế giới, có ý nghĩa như thế nào, trong lòng phu thê Tiêu Chiến Thiên vô cùng hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận