Vô Thượng Thần Đế

Chương 2043: Tử Linh Lân Thạch

- Lục Thanh Phong, Lục Thanh Phong, ngươi chết chắc, chết chắc!
Lâm Văn Hiên la mắng.
- Còn có Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đám lão quái vật các ngươi, bản tôn lần này trở về, tất nhiên để các ngươi trả giá đắt.
Hắn hận, hận không chỉ Lục Thanh Phong, càng hận người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thời gian vạn năm, chưa hề tìm kiếm qua hắn. Khiến cho hắn giống như một quân cờ bị người vứt bỏ.
Chỉ là trời không tuyệt hắn.
Mục Vân xuất hiện, hắn nhất định sẽ phong vân lại nổi lên.
Nhưng thời khắc này Mục Vân lại khổ không thể tả.
- Thật sự là ngày chó má.
Mục Vân hùng hùng hổ hổ nói:
- Lâm Văn Hiên, ngươi muốn đi ra ngoài, để lão tử giúp ngươi mất mạng? Ngươi yên tâm, muốn đi ra ngoài, nằm mơ.
Một kiếm chặt đứt cái cổ một con độc nhãn linh cẩu, Mục Vân mắng.
Đoạn đường này chém giết mà đến, hắn cũng phát hiện, chỗ phòng ngự yếu nhất của độc nhãn linh cẩu chính là độc nhãn trên trán.
Đâm xuyên độc nhãn, độc nhãn linh cẩu, ngỏm củ tỏi.
Mục Vân thăm dò ra đường, chém giết đám độc nhãn linh cẩu cũng trở nên dễ dàng.
Dọc theo đường, xuất hiện từng độc nhãn linh cẩu, Mục Vân đánh nhanh thẳng vào, căn bản không dây dưa cùng bọn nó.
Nếu không, mệt mỏi cũng sẽ khiến mình mệt mỏi chết.
Mà theo tốc độ Mục Vân tăng tốc, một đường phi nhanh, rốt cục tới gần dưới đáy một ngọn núi lửa trong đó.
Hiện tại, ngẩng đầu nhìn phía trên.
Hai ngọn núi lửa, một tòa trong đó, cao cao nâng lên, phía trên có một hình cầu, thoạt nhìn như tròng mắt.
Trong lòng Mục Vân thầm nhủ: Chắc là tròng mắt của Lâm Văn Hiên kia.
Mà dưới tròng mắt, miệng núi lửa dâng lên khí tức cực nóng.
Không nói hai lời, Mục Vân xông lên núi.
Mà đổi thành một bên, những độc nhãn linh cẩu đuổi tới nơi này, lại là đột nhiên ngừng lại.
Thấy cảnh này, Mục Vân khẽ giật mình.
Những tên kia thế mà dừng lại?
Mục Vân nhìn đám linh cẩu, cũng dừng bước.
Đám linh cẩu nhìn thấy Mục Vân dừng, lúc đầu chuẩn bị rời đi, thế mà ngừng lại.
Bà nội nó chứ.
Mục Vân xem như hiểu rõ, bọn gia hỏa này e ngại thứ trên núi lửa.
Nhưng nếu Mục Vân xuống dưới, bọn nó khẳng định phải xé nát hắn.
Cho nên dứt khoát đứng ở đây, không đi.
- Các ngươi chậm rãi chờ! Ta đi lên trước.
Mục Vân hừ một tiếng, quay người, leo lên đỉnh núi.
Địa phương quỷ quái này, khắp nơi tràn ngập quỷ dị.
Nhưng nếu như nói, chỉ có đám độc nhãn linh cẩu liền hắn đều có thể đối phó, Mục Vân vạn vạn không tin.
Tiếp tục leo lên, dọc theo đường, Mục Vân cảm giác, nhiệt độ dốc núi tựa hồ càng ngày càng cao, thật đúng là không có cảm giác đặc thù gì khác.
Cảm giác được đỉnh núi cực nóng, tốc độ Mục Vân leo lên cũng dần dần giảm xuống.
Dù cho thiên hỏa gia thân, ngăn cách khí tức cực nóng, Mục Vân cũng cảm giác có chút không chịu nổi.
Cái này quái quỷ gì.
Mục Vân không khỏi nhăn đầu lông mày.
Cũng may, núi cao vạn trượng, hắn đi qua một đoạn thời gian cẩn thận từng li từng tí leo lên, cuối cùng tiếp cận đỉnh phong.
Mà giờ khắc này, lần nữa ngẩng đầu nhìn viên cầu u ám lơ lửng trên đỉnh núi, Mục Vân ngây người.
Cái này... Chính là một con mắt.
Một tròng mắt bị phóng đại gấp mấy trăm lần.
Mà càng quỷ dị hơn là, thời điểm Mục Vân ngẩng đầu nhìn tròng mắt phía trên, tròng mắt kia cũng đang nhìn hắn.
Một cỗ khí tức khiếp người truyền ra.
Chẳng lẽ... Thật là tròng mắt của Lâm Văn Hiên?
Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể căng cứng.
Một bước đi tới đỉnh núi, Mục Vân thở ra một hơi lạnh.
Chỗ đỉnh núi hỏa sơn phun ra từng đạo nham tương, những nham tương kia chỉ lăn lộn, cũng không có phun ra giống như suối phun.
Nhưng có thể cảm giác được, những sóng nhiệt không ngừng phun ra kia lẳng lặng chắp lên tròng mắt.
Mà trung ương tròng mắt, xích sắt lan tràn, thẳng tắp liên tiếp đến phía sau lưng Lâm Văn Hiên.
Thấy cảnh này, hô hấp của Mục Vân đều trở nên dồn dập.
Giữ lại tròng mắt Lâm Văn Hiên ở chỗ này, dựa vào Dị Nguyên Lân Hỏa cầm tù Lâm Văn Hiên.
Loại thủ đoạn này, khó có thể tưởng tượng, thế mà lại vị sư huynh kia của mình làm ra được.
Bên trong hiểu biết của hắn, Lục Thanh Phong từ trước đến nay là một người trầm ổn đại khí, quả quyết không có khả năng làm ra chuyện tàn nhẫn bực này.
Chỉ là nghĩ đến Bất Diệt kiếm tông diệt vong, chỉ sợ vị sư huynh này hiện tại... Tâm tính cũng phát sinh biến hóa khá lớn.
Mục Vân đứng tại đỉnh núi, nhìn miệng núi lửa trung ương, trong lòng càng thêm cẩn thận.
Nơi này, không cẩn thận, có khả năng táng thân vào hang không đáy.
Nhìn bốn phía, một mảnh tối tăm mờ mịt, nhìn ra chỗ xa, có thể phát hiện, tựa hồ không chỉ có đám độc nhãn linh cẩu tồn tại.
Dưới tình huống như thế, Mục Vân không có lựa chọn nào khác.
Chờ chết ở đây, không phải tác phong của hắn.
Chậm rãi tới gần đỉnh núi trung ương, khí tức cực nóng đập vào mặt.
Nham tương, một hồi phun ra, một hồi rơi xuống, từ đầu tới cuối duy trì, tới gần nham tương nơi này, Mục Vân mới cảm giác, khí tức cực nóng, cũng không mãnh liệt như vừa rồi.
Mục Vân thở ra một hơi, trong nháy mắt dưới nham tương rơi, đi đến biên giới khe rãnh trung ương, cúi đầu nhìn lại.
Phanh...
Nhưng trong nháy mắt cúi đầu, Mục Vân cảm giác được, một cỗ lực hút cường hoành, lôi kéo thân thể hắn, trong nháy mắt, trọng tâm bất ổn, rơi xuống.
Thân thể của hắn thẳng tắp rơi vào bên trong khe rãnh.
Bá bá bá...
Trong khoảnh khắc, bốn loại thiên hỏa hình thành bốn vòng phòng hộ một mực bao trùm thân thể hắn.
Không chỉ như thế, Mục Vân càng lấy ra Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ bao trùm ở ngoài thân thể mình, hình thành một vòng phòng hộ cường hoành.
Chỉ là hiện tại, Mục Vân cũng không thể điều khiển thân thể.
Trong nháy mắt hỏa diễm suối phun hạ xuống, hắn bị hấp xuống dưới.
Thế nhưng tại thời điểm hắn rơi xuống, hỏa diễm suối phun lần nữa bay lên, toàn bộ thân thể hắn bay lên.
Nhưng, theo thân thể bị tràn ngập ra, thân ảnh của hắn tại lúc này bị nham tương dính vào, bị một cỗ lực lượng dung hợp kéo vào bên trong nham tương.
Một đường chìm xuống, khí tức cực nóng nướng cháy da của hắn.
Đoạn đường hạ xuống, hắn quả thực trở thành thịt nướng trên vỉ nướng.
Chỉ là vạn hạnh, loại thời gian bị nướng này cũng không có tiếp tục bao lâu.
Một tiếng ‘bang’ vang lên, thân thể của hắn rơi xuống đất.
Mặt đất cứng rắn, thân thể của hắn đập mạnh xuống, Mục Vân kém chút bất tỉnh.
đứng dậy, nhìn xung quanh, hắn ngây người.
Giờ khắc này, thân ảnh của hắn xuất hiện trong một ngọn núi.
Phía trên là nham tương hỏa hồng, thế nhưng cũng không có một giọt chảy xuống.
Mà xung quanh sơn động, từng khối bảo thạch óng ánh sáng long lanh, lóng lánh ra ánh sáng đặc biệt.
Những bảo thạch kia rất đặc thù, toàn thân óng ánh sáng long lanh, mang theo hào quang màu tím nhàn nhạt.
Mục Vân đi ra phía trước, vung tay lên, gỡ xuống một viên bảo thạch, cực nóng mà khí tức âm lãnh, truyền khắp toàn thân.
- Tử Linh Lân Thạch.
Mục Vân run lên.
Tử Linh Lân Thạch, quái thạch tới gần Dị Nguyên Lân Hỏa mới có thể đản sinh một loại.
Sở dĩ xưng quái thạch, là bởi vì loại bảo thạch này không thể gặp được bất kỳ trạng thái gì, một khi bị tác động, bảo thạch sẽ vỡ tan, tan thành mây khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận