Vô Thượng Thần Đế

Chương 2046: Lại Bị Nhằm Vào

Hư ảnh phát ra một tiếng kêu chói tai, tốc độ càng chậm thêm mấy phần.
Khoảng cách giữa một người một vật càng ngày càng nhỏ.
Tốc độ Mục Vân hiện tại đã đến hoàn cảnh khủng bố.
Nhưng, theo chênh lệch giữa hai bên giảm nhỏ, Mục Vân bất ngờ phát hiện, phía trước, theo con đường hắn lao vùn vụt lên cao, thế mà bắt đầu xuất hiện hào quang sáng tỏ.
- Hỏng bét, chẳng lẽ là... Lối ra?
Trong lòng Mục Vân thất kinh, tăng nhanh tốc độ.
Thế nhưng khoảng cách trong lúc này dần dần kéo gần, tử hỏa đã lao nhanh một cái, rời khỏi thông đạo.
Mục Vân không chút do dự theo sát bên kia.
Chỉ là tiến lên thông đạo, từng tiếng oanh minh liên tục, Mục Vân chỉ cảm thấy, đầu bị chấn đến mộng.
Tình huống như thế nào?
Nhìn về phía trước, Mục Vân sững sờ.
Vị trí hắn xuất hiện chính là một tòa cung điện, xung quanh cung điện có ước chừng mấy trăm thân ảnh, giờ khắc này đang ra sức đánh giết.
Mấy trăm thân ảnh đến từ hai phe.
Một phương trong đó, Mục Vân quen thuộc, là đệ tử Cửu Tiên các, còn bên kia, phần lớn thân mang võ phục màu đen, màu xám, từng người sát khí bức người.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân đại khái phỏng đoán.
Những người này, hẳn là... Đệ tử Huyền Sát môn.
Đệ tử Cửu Tiên các cùng Huyền Sát môn đấu nhau tại nơi này?
Mục Vân thời khắc này đột nhiên xuất hiện cũng không có gây nên chú ý của mọi người.
Mà tử hỏa lúc này lại không biết tung tích.
Những tòa đại điện này một tòa tiếp lấy một tòa, tầng tầng lớp lớp, tử hỏa muốn ẩn giấu, rất dễ dàng.
Chỉ là Mục Vân đột nhiên xuất hiện hoàn mỹ trêu chọc bọn hắn.
Những đệ tử kia nhìn thấy Mục Vân, đánh tới.
Đệ tử Cửu Tiên các, không quen biết Mục Vân, đệ tử Huyền Sát môn càng không biết.
Đệ tử hai bên, xem Mục Vân như đối thủ.
Chỉ chốc lát, đã có ba bốn tên đệ tử xuất thủ với Mục Vân.
Nhưng tâm tư Mục Vân hiện tại toàn bộ đặt ở trên người tử hỏa, nào quản được bọn hắn.
MỤC Vân tăng tốc muốn bỏ qua một bên đám người, đi tìm tử hỏa.
- Là Mục Vân.
Nhưng ngay hiện tại, một ánh mắt bên trong giao chiến lại chăm chú khóa chặt Mục Vân.
- Trần Già Thiên, ngươi xác định?
- Đương nhiên xác định.
Đệ tử được xưng Trần Già Thiên thấp giọng nói:
- Kẻ này lần trước trêu chọc Khúc Nhất Minh sư huynh, Khúc sư huynh thế vụng trộm nói, không giữ lại người này được.
- Bất quá là nhất phẩm Chân Tiên thôi.
Một tên nam tử khác chậm rãi nói:
- Ngươi đi giải quyết hắn.
- Ừm, ngươi cũng cẩn thận, Lục Sơn Hải, Huyền Minh khó đối phó, dù sao cũng là tứ phẩm Chân Tiên, chỉ sợ cách ngũ phẩm Chân Tiên cũng không xa.
- Ngươi yên tâm đi.
Vừa dứt lời, hai người mỗi người đi một ngả.
Mà lúc này, Mục Vân thật vất vả tránh thoát đám người.
Hai phe giao thủ, cơ hồ mỗi một phương đều coi hắn thành đối thủ, không ngừng công kích.
Thật vất vả đi ra phạm vi tranh đấu, đột nhiên, lần lượt từng thân ảnh lần nữa vây quanh hắn.
- Mục Vân.
Một tên nam tử cầm đầu nhìn hắn, trên mặt mang ánh mắt dò xét.
- Ngươi là?
Nhìn người tới, Mục Vân khó hiểu hỏi.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng, ngươi chính là Mục Vân?
Người kia nhìn Mục Vân, cười nhạt nói.
- Là ta.
- Vậy thì không sai...
Nam tử vừa dứt lời, đột nhiên tiến lên, trong tay xuất hiện một cây gậy gỗ.
Toàn thân gậy gỗ đen nhánh, trong lúc vung vẩy, phát ra tiếng ông ông, rất nặng nề.
Người này vừa nhìn thấy mình đã ngang nhiên xuất thủ công kích.
- Ngươi là đệ tử Cửu Tiên các?
Mục Vân nhìn người này, lạnh lùng nói:
- Trong số các đệ tử Cửu Tiên các, ta tựa hồ không có đắc tội ai, nếu như nói thật đắc tội một người, chính là Khúc Nhất Minh, xem ra, ngươi là chó săn của Khúc Nhất Minh.
- Chó săn?
Trần Già Thiên cười nhạo nói:
- Mục Vân, có phải là chó săn hay không, ngươi lại nhìn.
Vừa dứt lời, Trần Già Thiên vung vẩy trường côn, lao thẳng tới Mục Vân.
Tam phẩm Chân Tiên.
Nhìn thực lực người nọ, U Ngữ Kiếm trong tay Mục Vân chợt hiện ánh sáng.
Lần này, hắn không dám khinh thường.
Đệ tử tam phẩm Chân Tiên của Cửu Tiên các, thực lực không tầm thường.
Hắn hiện tại còn chưa thôn phệ Dị Nguyên Lân Hỏa, còn đang ở cảnh giới nhất phẩm Chân Tiên, đối mặt người trước mắt, hắn cũng không dám chủ quan.
Mà quan trọng là, xung quanh còn có mấy đệ tử nhìn chằm chằm.
Một khi hắn rơi vào hạ phong, những đệ tử kia tuyệt đối sẽ cùng nhau tiến lên, cho hắn một kích trí mạng.
Đã như vậy...
Trong lòng Mục Vân nhất định.
- Chịu chết đi!
Trần Già Thiên quát khẽ một tiếng, lao vùn vụt tới.
Mà Mục Vân hiện tại cũng nghênh tiếp.
- Không Nhận!
Bàn tay vung lên, từng đạo không gian lợi nhận lao vụt ra từ bên trong Thương Thiên Chi Nhãn, toàn thân Mục Vân hiện tại tràn ngập kiếm giới, khuếch trương phạm vi trăm mét.
Trần Già Thiên nhất thời giật mình.
Mà mấy đệ tử khác sớm đã không cách nào động đậy.
Từng đạo Không Nhận giết ra.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, mấy tên đệ tử xung quanh, toàn bộ thân thể nổ bể ra, bị Không Chi Nhận cắt thành thịt nát.
Chỉ có Trần Già Thiên, còn đang kiên trì.
Hắc côn trước người, cả người Trần Già Thiên hiện tại hoàn toàn bị ngăn chặn.
Thế nhưng, cho dù Không Nhận tăng thêm kiếm giới song trọng hiệu quả, Trần Già Thiên dù sao cũng là tam phẩm Chân Tiên, Mục Vân công kích, chỉ để hắn hơi chật vật, cũng không thể trọng thương hắn.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi có chút kinh ngạc.
- Đã như vậy, nếm thử một chiêu này đi.
Mục Vân hiện tại càng thêm ngưng tụ kiếm giới, Tiên khí cùng nguyên lực trong cơ th giữa lẫn nhau đến đỉnh cao nhất.
Huyết mạch nhất đạo mở ra.
Huyết mạch dư thừa sôi trào, lực lượng lần nữa điệp gia.
Vẻn vẹn một cái chớp mắt, Trần Già Thiên đột nhiên phát hiện, khí tức Mục Vân tựa hồ trở nên khác biệt.
Cường hoành không chỉ một lần.
Cảm giác kiếm giới áp bách, hắn cũng có phần khó mà chống đỡ.
Chỉ là như vậy liền thôi.
Lực lượng dư thừa kia, thậm chí đánh lui thân thể hắn.
- Cửu Minh Huyết Trảo.
Đột nhiên, Mục Vân đánh ra một trảo.
Trong năm ngón tay xuất hiện từng đường huyết văn, trong lúc huyết trảo giết ra, mở rộng gấp mấy trăm lần, lớn chừng trăm mét, bao phủ tới Trần Già Thiên.
Phốc...
Một tiếng phốc phốc vang lên, mặt ngoài thân thể Trần Già Thiên xuất hiện từng đường máu.
Trong nháy mắt những huyết ngân xuất hiện, máu tươi bị hút ra, rời khỏi thân thể.
Trong nháy mắt, Cửu Minh Huyết Trảo chuyển hóa thành ba hư ảnh, áp chế gắt gao thân thể Trần Già Thiên.
Máu tươi một giọt một giọt chảy ra.
Tiếng kêu thảm thiết để màng nhĩ người đau từng cơn.
- Trần Già Thiên.
Mà giờ khắc này một bên khác, Lục Sơn Hải thấy cảnh này gào thét một tiếng.
Nhìn thấy khí tức ba động trên người Lục Sơn Hải, tứ phẩm Chân Tiên, Mục Vân biết không ổn.
Tứ phẩm Chân Tiên, hắn tăng thêm tinh huyết huyết châu, đoán chừng cũng liều lưỡng bại câu thương, tại chỗ còn có rất nhiều đệ tử Cửu Tiên các.
Chạy!
Bàn tay Mục Vân co rụt lại, ba hư ảnh nổ tung.
Tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng.
Thân thể Trần Già Thiên nổ thành nát bấy.
Thấy cảnh này, Mục Vân mới triệt để thở dài một hơi. Bỏ chạy.
Lưu tại nơi này, chính là nhận lấy cái chết.
Nhưng giờ khắc này, Lục Sơn Hải bỏ qua Huyền Minh một bên, đuổi lên trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận