Vô Thượng Thần Đế

Chương 2050: Sợ Hãi Là Đúng

- Muốn chạy? Nhận lấy cái chết!.
Bách Vân nào bỏ qua cho Mục Vân.
Quát khẽ một tiếng, xuất thủ.
Mà giờ khắc này, tốc độ Mục Vân lần nữa gia tăng, tới gần hỏa tử thiên hỏa.
Oanh...
Nhưng đột nhiên, một tiếng oanh minh nổ tung, Bách Vân công kích đến phía trước Mục Vân, ngăn cản đường đi của Mục Vân.
Một bóng tím hiện lên, hỏa tử xung phong ra ngoài.
Thấy cảnh này, Mục Vân vừa muốn truy đuổi, thế nhưng công kích của Bách Vân lần nữa đến.
- Mẹ nó chứ.
Mục Vân chửi nhỏ một tiếng, chỉ trong một cái chớp mắt, hỏa tử đã vượt qua khoảng cách hắn cảm ứng.
- Ta ***ngươi ***.
Mục Vân xoay người, nhìn Bách Vân, quát:
- Mới vừa rồi muốn chiến với ngươi, ngươi sợ hãi, không chiến, nhìn ta chạy, cho rằng ta sợ ngươi rồi?
- Ai... Ai sợ hãi rồi? Ta chỉ lo lắng ngươi...
- Lo lắng ngươi cái quỷ.
Mục Vân quát:
- Không phải ngươi muốn giết ta sao? Đến đây.
Bị Mục Vân là một nhị phẩm Chân Tiên mắng, Bách Vân tâm thế nào nuốt được một hơi này, quát:
- Xú tiểu tử, ngươi quá mức cuồng vọng.
Vụt...
U Ngữ Kiếm nơi tay, Mục Vân tiến lên, ánh mắt tràn ngập sát khí, khẽ nói:
- Nhìn xem đến cùng là ai cuồng vọng.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, Mục Vân phát động công kích.
Hắn hiện tại bị tên Bách Vân ngu ngốc trước mặt trêu chọc đến biên giới muốn bùng nổ.
Gia hỏa này giống như kẹo da trâu dính người.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy Mục Vân trở tay công kích, Bách Vân vô ý thức một bước lui lại.
Thế nhưng đột nhiên nghĩ đến, mình là tứ phẩm Chân Tiên, sợ hắn làm cái gì?
Lập tức, rút kiếm xuất thủ.
Khanh...
Hai kiếm chạm nhau, toàn bộ khí thế Mục Vân nháy mắt cất cao.
Kiếm giới, hội tụ.
- Kiếm khách lĩnh ngộ kiếm đạo.
Cảm giác được kiếm giới Mục Vân trói buộc, Bách Vân hơi giật mình.
Gia hỏa này thế mà là kiếm khách lĩnh ngộ kiếm đạo.
Khó trách không có sợ hãi.
- Cút!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, bộ phận đứt gãy của U Ngữ Kiếm bắt đầu mở rộng ra.
Một thanh trường kiếm hoàn chỉnh tản ra ánh sáng quỷ dị.
- Phần Nguyệt Kiếm Sát!
Bá bá bá kiếm mang vỡ bờ mà ra, chém thành từng đạo kiếm khí để người hoa mắt thần mê.
Nhưng Bách Vân dù sao cũng là tứ phẩm Chân Tiên, Tiên khí hùng hậu, ngưng tụ ra một chùm quang thuẫn trước người, ngăn cản Mục Vân công kích.
- Ngươi cản? Ta để ngươi cản.
Mục Vân lại khẽ quát một tiếng, tiến lên.
Từng tiếng ầm ầm vang lên.
- Hóa Nhật Lạc Kiếm Vũ.
Chém ra một kiếm, kiếm khí tung hoành.
Mà giờ khắc này, Bách Vân kinh ngạc phát hiện, Mục Vân chỉ là nhị phẩm Chân Tiên, trình độ Tiên khí vận chuyển hùng hậu trong cơ thể thế mà không kém hắn bao nhiêu.
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mà phối hợp uy lực kiếm giới cường đại, trong lúc nhất thời, hắn... Căn bản không có cách chế tài Mục Vân.
- Sợ hãi sao?
Giọng Mục Vân lúc này vang lên.
- Sợ hãi đúng rồi!
Mục Vân cười nhạo nói:
- Ngươi thật cho rằng ta không phải đối thủ của ngươi?
- Chỉ là không thèm để ý ngươi, nhưng không nghĩ tới, ngươi ngược lại giống chó ghẻ dính đến, còn chậm trễ đại sự của ta, đã như vậy, nhận lấy cái chết.
- Ngươi nằm mơ!
Nghe đến lời này, Bách Vân gầm thét một tiếng.
Muốn chém giết Mục Vân, thế nhưng trong nháy mắt bộc phát lực lượng, đầu óc hắn đột nhiên cảm giác một trận nhói nhói.
Hắn chính là tứ phẩm Chân Tiên, hồn lực bát đoạn.
Cái gì có thể công kích để hắn đột nhiên hoa mắt thần mê?
Linh hồn lực công kích, mà lại là linh hồn lực mạnh hơn hắn công kích.
Mục Vân?
Gia hỏa này, làm sao có thể nắm giữ hồn lực mạnh mẽ như thế?
Phốc...
Chỉ là, cường giả giao thủ, sai một ly đi nghìn dặm, trong chớp nhoáng mê muội, đầy đủ để Mục Vân rút kiếm giết ra, cắt xuống đầu Bách Vân.
Xem như tứ phẩm Chân Tiên, tại thời điểm không cách nào gánh vác hồn lực của mình công kích, kết quả cũng là rơi vào kết cục bỏ mình.
Lập tức, điểm tích lũy trên người Mục Vân gia tăng đến hai trăm bảy mươi ba.
Điểm tích lũy của Bách Vân thế mà sấp sỉ một trăm.
Xem ra, đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đều muốn đạt được điểm tích lũy, không bị đuổi ra tông môn.
Bách Vân có thực lực không tầm thường, chỉ tiếc, gặp được hắn.
Mục Vân căn bản không rảnh phản ứng thi thể của Bách Vân, nhanh chóng đuổi theo.
- Tử hỏa, ngươi chạy không thoát.
Mục Vân tự nhủ.
Mà lúc này, không bao lâu sau khi Mục Vân rời đi, từng tiếng xé gió xuất hiện bên ngoài đại điện.
- Hẳn là ở nơi này, Bách Vân đuổi theo một tên, tựa hồ là đệ tử môn hạ Cửu Tiên các, chạy đến bên này!
Một tiếng nói vang lên.
Thần Song cũng tới.
Tiến vào bên trong đại điện, nhìn một cỗ thi thể, ánh mắt Thần Song hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ.
- Đáng chết!
Thần Song oán hận nói:
- Tên ngu ngốc này, sớm nói cho hắn, lần luyện tập này, bên trong tứ đại Hoàng Kim cấp thế lực không ít người thiên phú siêu cường, để hắn cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, còn gây ra rủi ro.
- Thần sư huynh, chẳng lẽ là xú tiểu tử vừa rồi?
Một tên đệ tử nói.
- Trừ hắn, còn có thể là ai?
Thần Song oán hận nói:
- Hiện tại tất cả mọi người đi tìm, đừng bỏ sót, bắt được kia tiểu tử, giết không tha, trên người tiểu tử kia, không chỉ có điểm tích lũy của Lục Sơn Hải, còn có Bách Vân, là một con số không nhỏ.
- Vâng!
Nghe đến lời này, đám người chắp tay rời đi.
Thần Song lại nhìn thi thể Bách Vân, mắng chửi:
- Phế vật ngươi, chết lại gây phiền toái cho ta, lần này, Bách Thanh Phong kia sẽ lột da ta.
Thần Song cùng Bách Vân hai người đều đến từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đệ tử phong thứ ba mươi hai.
Hai người đều cảnh giới tứ phẩm Chân Tiên, thế nhưng thực lực Bách Vân hơi yếu một ít, nhưng lại có một vị đại ca, tên Bách Thanh Phong, chính là thiên tài thanh danh hiển hách bên trong phong thứ ba mươi hai.
Lần này cũng đến thánh mộ.
- Tứ đại Hoàng Kim cấp thế lực đều ngu ngốc, cho rằng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta là đưa tới đệ tử phía dưới ngũ phẩm Chân Tiên, bọn sao hắn lại biết, một ít đệ tử có chút thiên phú bên trong tam thập tam phong đều đến.
- Kia tiểu tử dám giết ngươi, tuyệt đối nghĩ không ra, đại ca ngươi tại nơi này, bây giờ ta còn muốn đi tìm đại ca ngươi, để hắn báo thù cho ngươi, chết đều không yên ổn.
Thần Song vừa dứt lời, phi một cái, thu thi thể của Bách Vân vào, rời khỏi đại điện.
Nhưng giờ khắc này, Mục Vân căn bản không rảnh để quản hắn đến cùng gây phiền toái gì.
Giết Bách Vân không đủ để hắn hả giận.
Mình chẳng qua làm ra một bộ dạng muốn liều mạng, con hàng kia sợ, thực sự mất mặt xấu hổ.
Đáng hận hơn là, tử hỏa đã chạy mất.
Lần này, Huyền Sát môn cùng Cửu Tiên các tranh chấp, bị đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn xuất hiện đánh gãy.
Trong quần thể đại điện, chỉ sợ tử hỏa không nhất định sẽ núp ở một góc mà chờ đợi.
Phiền phức.
Càng nghĩ Mục Vân càng cảm thấy phiền muộn.
Chỉ là phiền muộn thì phiền muộn, thế nhưng vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm.
Xuyên qua qua từng tòa đại điện, Mục Vân cũng không có tiến vào đại điện.
Đột nhiên, trong lúc đi qua một tòa đại điện, Mục Vân lại ngừng chân không tiến.
Nghiêng tai lắng nghe, bên trong tòa đại điện này truyền đến từng tiếng thở dốc trầm thấp, hơi tới gần một ít, Mục Vân đánh giá ra, tiếng thở dốc này tại sao mà có...
Bạn cần đăng nhập để bình luận