Vô Thượng Thần Đế

Chương 2052: Ta Liền Không Cho Ngươi (1)

Ước chừng nửa ngày thời gian trôi qua, một bộ kiếm pháp chia làm bảy thức, Mục Vân đại khái thăm dò ra.
Bàn tay vung lên, U Ngữ Kiếm xuất hiện.
Mục Vân bắt đầu bước ra từng bước đi đến trung ương.
Đứng ở trước vách đá, Mục Vân lần nữa thi triển bảy thức kiếm chiêu.
Một bộ kiếm pháp, Mục Vân tốn một hồi thời gian, chỉ nắm giữ kiếm thức, chân chính ý cảnh, tự nhiên không có chưởng khống.
Nhưng, tại thời điểm thi triển hoàn tất bảy chiêu kiếm thức, đột nhiên, từ giấy dán tường, một luồng ánh sáng trực tiếp thoát ra.
Đạo thứ hai, đạo thứ ba...
Trọn vẹn bảy đường ánh sáng chiếu xạ tại vị trí Mục Vân dừng lại.
Vừa vặn hình thành một liên ngôi sao năm cánh tiếp, mà trung ương ngôi sao năm cánh ở ngay chỗ Mục Vân đang đưungs, hai điểm phân biệt chiếu xạ lên bàn chân Mục Vân.
Nhìn thấy thế, Mục Vân khẽ giật mình.
Thời điểm hai điểm ánh sáng chiếu xuống, hắn có thể cảm giác được, khí tức đang dâng lên.
Một cỗ khí tức đặc biệt truyền vào đến lòng bàn chân của hắn, từ kinh mạch lòng bàn chân, dọc theo một đường đi đến đỉnh đầu.
Loại cảm giác này để Mục Vân cảm giác được, thân thể của mình tựa hồ cũng đang thăng hoa.
Chỉ là loại cảm giác này cũng không có kéo dài bao lâu, đột nhiên, một đạo ánh sáng xông ra từ bên trong bích hoạ, trực tiếp lôi kéo thân thể Mục Vân tiến vào bên trong.
Trời đất quay cuồng, bóng dáng Mục Vân xuất hiện tại một mảnh sơn thanh thủy tú.
Hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von, sơn hà lưu chuyển.
Mục Vân nhìn bốn phía, cẩn thận không thôi.
Có thể mở không gian trong không gian, ít nhất là cự đầu cảnh giới Đại La Kim Tiên mới có thể làm được.
Chỉ là, ai sẽ nhàn rỗi không có chuyện gì mở ra một cái không gian tại nơi này.
Mục Vân nhìn bốn phía, U Ngữ Kiếm tản ra quang mang nhàn nhạt, tùy thời tùy chỗ phòng bị xuất hiện ngoài ý muốn.
Vùng không gian này cũng không tính quá lớn, vài toà nhỏ yêu sơn, không cao hơn trăm mét, những cây cối kia cũng bất quá cao mười mấy mét.
Có núi có nước, có hoa có thảo, trong lúc Mục Vân tiến lên, đến một căn nhà tranh nhỏ.
Nhà tranh chỉ có ba gian, trong đó một gian mười phần rộng lớn, trái phải đều có một gian.
Mà ở phía trước ba gian đều có dựng một cái thẻ bài.
Một cái trong đó dựng thẳng một thanh đại kỳ, cờ viết chữ Mục.
Bên trái thì là một thanh trường kiếm, tùy ý cắm ở đó.
Bên phải thì là một cây cờ dài, nhưng cờ dài lại treo một dải lụa màu, rực rỡ đủ sắc, lộ ra hương thơm nhàn nhạt.
Thấy cảnh này, tay phải Mục Vân đang nắm chặt trường kiếm nới lỏng ra.
Trước mắt, một màn ngày xưa tựa hồ trở về.
Thời điểm kia, hắn, Lục Thanh Phong, Diệp Tuyết Kỳ ba người, đều ở bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Lúc ấy, sư huynh muội ba người bọn hắn cùng một chỗ luyện kiếm, cùng một chỗ học nghệ, quên cả trời đất.
Ba người đã từng thảo luận qua sinh hoạt tương lai.
Lục Thanh Phong nói qua, hắn chỉ muốn quy ẩn sơn lâm, làm một tên kiếm khách lưu lại vô tận truyền thuyết.
Mà Mục Vân thì nói hắn muốn phóng khoáng tự do, nhất thống Tiên giới, những nơi cờ xí đi qua, vạn người cúng bái.
Lúc ấy, Lục Thanh Phong nói đùa, đến thời điểm kia, nhất định dựng đứng một cây cờ lớn ở nơi mình quy ẩn, lá cờ khắc một chữ Mục, hi vọng thủ hạ của mình đừng hủy đi nhà tranh của hắn.
Câu nói đùa trước kia rõ mồn một trước mắt.
Hiện tại, nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện trước mắt, Mục Vân nhất thời im lặng ngưng nghẹn.
Nơi này, chẳng lẽ là do đại sư huynh lưu lại?
Hai tay Mục Vân nắm chặt, bước ra một bước, đến trước cửa nhà cỏ.
Bên trong đến cùng có cái gì?.
Một tiếng cọt kẹt, đẩy cửa ra, nhìn cảnh trí bên trong gian phòng, Mục Vân đột nhiên tỉnh táo lại.
Cả nghĩ quá rồi.
Hắn mới vừa rồi còn đang nghĩ, có lẽ đại sư huynh đang ở nơi này.
Thế nhưng, bên trong gian phòng chỉ có đơn giản một cái bàn một cái giường, nào có người sống.
Mục Vân biết, hắn suy nghĩ nhiều.
Bên trong gian phòng mặc dù không nhuốm bụi trần, thế nhưng nhìn qua cũng đã hồi lâu không có người tới nơi đây.
Mục Vân chậm rãi đi vào bên trong, ngồi bên bàn gỗ.
Dần dần, trước mắt hắn giống như là xuất hiện thân ảnh đại sư huynh, sư tôn, sư mẫu, sư tỷ, đều ngồi ở chỗ này.
Sư mẫu đang làm một ít mỹ vị cho bọn hắn, sư tôn thì yêu cầu nghiêm khắc bọn hắn, từng màn giống đều ở trước mắt.
Thấy cảnh này, Mục Vân chỉ cảm thấy ấm áp.
- Nếu có trở lại kiếp trước, cái này... Mới là thứ mà ta nên trân quý nhất...
Lời nói mang theo vô hạn bi thương.
Chỉ là nhà tranh vô cùng đơn giản, không có bất kỳ chỗ gì ngoài ý muốn, tựa hồ nơi đây chỉ là một nơi do Lục Thanh Phong thiết trí để nhớ lại mà thôi.
- Thôi thôi...
Mục Vân chậm rãi đứng dậy, muốn rời đi nơi đây.
Hưu...
Nhưng trong nháy mắt hắn đứng dậy, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Bá bá bá âm thanh trực tiếp úp mặt mà qua.
Gương mặt Mục Vân xuất hiện một vòng tơ máu.
Nếu không phải hắn hiện tại là cảnh giới nhị phẩm Chân Tiên, một đòn này tuyệt đối không ngăn cản nổi.
Bá bá bá tiếng xé gió tiếp tục vang lên.
Lần lượt từng thân ảnh tới gần.
Một người cầm đầu chính là Lộ sư huynh mà Mục Vân trước đó vừa mới nhìn thấy.
- Quả nhiên!
Lộ sư huynh nhìn thấy Mục Vân, lập tức sửng sốt nói:
- Ta cảm giác lúc ấy có người đang nhìn ta, xem ra phỏng đoán quả nhiên không sai.
Mà cùng lúc đó, Thần Song đứng ở bên cạnh Lộ Viễn lập tức cười lạnh nói:
- Lộ sư huynh, gia hỏa này là người chém giết Bách Vân.
Nghe đến lời này, ánh mắt Lộ Viễn càng tập ở trên người Mục Vân thân.
- Là ngươi?
- Ừm?
Mục Vân nhìn Thần Song đã biết.
Chỉ sợ vừa rồi cho dù hắn ẩn tàng khí tức, Lộ Viễn đi cũng dựa vào đặc thù cảm ứng của mình nhận ra hắn.
Lúc này mới trở về, giết cái hồi mã thương.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi hô thở ra một hơi, U Ngữ Kiếm xuất hiện trong tay.
Một trận chiến này, không thể tránh né.
Thần Song chính là cảnh giới tứ phẩm Chân Tiên, mà Lộ sư huynh kia ít nhất là ngũ phẩm Chân Tiên.
Tránh?
Hiện tại hai bên đều bị người bao vây, căn bản không có chỗ trốn tránh.
Đã như vậy, không có gì tốt nói nhảm, giết!
- Xem ra không định chạy, chuẩn bị thề sống chết đánh một trận?
Lộ Viễn nhìn Mục Vân, lập tức cười nhạo.
- Chạy cũng chạy không thoát, cũng không thể trực tiếp bị ngươi giết chết chứ?
Mục Vân cười nói.
- Ngược lại rất có tự mình hiểu lấy.
Lộ Viễn nhìn Mục Vân, cũng cười nói:
- Nếu như đệ tử tứ đại hoàng kim cấp thế lực đều có tính cách giống như ngươi, tự mình hiểu lấy, chúng ta cũng giảm bớt rất nhiều phiền phức.
- Ha ha...
Mục Vân cười nói:
- Xem ra, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi đã tiến hành bố trí rất kỹ càng, thánh mộ được phân chia ra năm khu vực lớn, mỗi khu vực bên trong ngũ đại khu vực đều có đệ tử tam thập tam phong bố trí, chỉ là ta rất buồn bực, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chính là vì tuyển nhận đệ tử mới, các ngươi làm như thế...
- Tuyển nhận đệ tử mới?
Lộ Viễn đi lập tức cười ha ha nói:
- Ngươi là môn hạ đệ tử của Cửu Tiên các? Quả nhiên vô tri.
- Sao?
- Tuyển nhận đệ tử mới, kia là không sai.
Lộ Viễn chắp hai tay ra sau, cười nói:
- Đã như vậy, ta nói cho ngươi nhiều một ít cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận