Vô Thượng Thần Đế

Chương 2057: Thiên Xu Huyết Tuyến

- Ngươi cũng đừng không tin, vị trí của thánh mộ này thực sự phía trên Cực Loạn Đại Địa, cách xa Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nếu thật có ngoài ý muốn xuất hiện, tới đây trước nhất tuyệt đối không phải trưởng lão phong chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, mà là những ác ma giết người không chớp mắt của Cực Loạn Đại Địa.
Tần Hàn cười nói:
- Bất quá, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không sợ.
- Dù sao, ngươi là thiên chi kiêu tử thanh danh hiển hách bên trong Nam Kiếm vực, Thiên Thánh tư chất, tương lai nói không chừng có thể tiến vào bên trong Kình Thiên Phong của ta đây.
Kình Thiên Phong.
Mục Vân tự nhiên biết Kình Thiên Phong.
Là chỗ hội tụ thiên tài mạnh nhất tam thập tam phong của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Cũng là thực lực hạch tâm của toàn bộ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Hắc hắc, nói nhiều với ngươi như vậy, ngươi không có cảm giác, xung quanh càng ngày càng yên tĩnh?
Tần Hàn cười nói.
- Không phải ngươi cũng không nói sao?
Mục Vân hỏi ngược lại.
Bá bá bá...
Tiếng nói hai người lời nói đồng thời rơi xuống, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Lần lượt từng thân ảnh chen chúc mà tới.
Cơ hồ ba tầng trong, ba tầng ngoài, vây quanh hai người.
Ba người cầm đầu, khí vũ hiên ngang, khí tức kéo dài, nhìn qua đều đến cảnh giới ngũ phẩm Chân Tiên.
Thấy cảnh này, Mục Vân cùng Tần Hàn hai người nhìn nhau, đều không mở miệng.
Ba người kia lại đi lên phía trước, ánh mắt khóa chặt trên người hai người.
- Con trai phong chủ phong ba mươi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Tần Hàn!
- Ngươi là... Mục Vân.
Để người kinh ngạc chính là, ba người cơ hồ trong nháy mắt nhận ra hai người.
- Xem ra ngươi rất nổi danh.
- Ngươi cũng rất nổi danh.
Hai người trêu chọc nhau.
- Sắp chết đến nơi, còn ở nơi này giả vờ giả vịt.
Một tên nam cầm đầu tử tiến lên, nhìn Mục Vân, nói:
- Mục Vân, ngươi dám trêu chọc Vương Tâm Nhã, không có một đệ tử Cửu Tiên các sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Nga, nguyên lai là đệ tử Cửu Tiên các.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Xem ra, đắc tội Khúc Nhất Minh, ta ở Cửu Tiên các đã thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh?
- Tự nhiên, Khúc sư huynh tương lai chính là các chủ Cửu Tiên các, đắc tội hắn, ngươi không có quả ngon để ăn.
Mục Vân lần nữa nói:
- Vậy các ngươi đã nhận biết Tần Hàn này, còn muốn giết hắn, chỉ sợ phong chủ phong ba mươi Tần Vô nhai sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Người chết không có quyền nói chuyện.
Đệ tử kia đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, trong mắt đầy sát khí.
- Đúng, người chết không có quyền nói chuyện.
Tần Hàn phủi tay, đứng dậy, nói:
- Xem ra các ngươi oán niệm Mục Vân này khá lớn, không có chuyện của Tần Hàn ta, ta đi trước.
- Đi? Hai người các ngươi đều phải để mạng lại đây.
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhau tiến lên.
Hơn mười người vây quanh Mục Vân cùng Tần Hàn.
Tiểu Thất phủi tay, muốn ném chân thỏ trên tay.
- Cứ ăn thịt thỏ của ngươi!
Mục Vân lại hơi hơi cười nói:
- Cha có thể xử trí.
- Tốt tốt!
Tiểu Thất phủi tay, hưng phấn không thôi.
Lập tức, hai thân ảnh, xung phong ra ngoài.
Đám người cũng chen chúc lao tới, sát cơ trong mắt, không cần nói cũng biết.
Trăng đêm đầy trời, huyết vẩy thiên khung.
Hai thân ảnh vẫn không nhuốm bụi trần.
Mục Vân trở lại nhìn Tiểu Thất một chút đang ở nơi đó đắc ý ăn thịt nướng.
- Không nghĩ tới, cảnh giới nhị phẩm Chân Tiên mà linh hồn lực quá mạnh mẽ, Tiên khí hùng hậu cường thịnh, không hổ là Thiên Thánh tư chất.
Tần Hàn nhìn Mục Vân, cười nói:
- Bất quá, ngươi đã làm cho rất nhiều người chú ý, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn có ý thu ngươi, ta nghĩ rất nhiều đệ tử rất muốn kiến thức một chút ngươi bây giờ đến cùng thực lực gì, cẩn thận đi.
- Đa tạ nhắc nhở.
- Ha ha...
Tần Hàn lại đột nhiên cười nói:
- Ta vốn là người vô câu vô thúc, nhìn người thuận mắt sẽ dùng tâm đối đãi, người không vừa mắt, một bàn tay chụp chết.
Vừa dứt lời, Tần Hàn bước đi, đi vài bước đã biến mất không thấy gì nữa.
Mục Vân đứng tại chỗ, cười nhạt một tiếng.
Nhìn thuận mắt?
Chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tam thập tam phong, từng phong chủ đều là cường giả Tiên Vương chí cao vô thượng, những Tiên Vương này đều có thực lực nổi bật, từng người đều có Vực Giới, thế lực, đều có một ít liên hệ bí mật, lục đục với nhau cực kỳ bình thường.
- Tần Hàn... Tạm thời nhớ tên của ngươi, phong ba mươi Tần Vô nhai, đã lâu không gặp...
Thì thào nói nhỏ, Mục Vân cẩn thận từng li từng tí giúp Tiểu Thất xoa xoa tay nhỏ đầy bóng mỡ, hai thân ảnh tay nắm tay, rời khỏi nơi đây.
Gió đêm dập dờn, huyết tuyến trên bầu trời càng thêm loá mắt.
Mà cùng lúc đó, một thân ảnh, xếp bằng ở trên bầu trời thánh mộ.
Từng đạo huyết tuyến dùng một thân ảnh kia làm trung tâm, lan tràn ra.
Huyết tuyến rủ xuống, tất cả mọi người không cách nào xông phá huyết tuyến, tự nhiên cũng không người có thể phát hiện thân ảnh này.
Thân ảnh kia, râu tóc đều mở, gò má mang theo một tia ửng hồng, nhìn qua, khí tức phù trướng, toàn thân trên dưới bốc lên huyết khí.
Chính là Vô Cực Ngạo Thiên biến mất đã lâu.
Chỉ là Vô Cực Ngạo Thiên giờ khắc này toàn thân cao thấp bộc phát khí tức khủng bố, nhìn qua như một Huyết Ma.
- Máu tươi... Lại có máu tươi đến...
Vô Cực Ngạo Thiên tự nhủ:
- Vô cùng vô tận tinh huyết, thực lực của ta có thể cuồng bạo tăng trưởng, ha ha... Ha ha...
Vô Cực Ngạo Thiên giãy dụa cổ, nhìn rất quỷ dị.
Nương theo tiếng cười to, đôi mắt tràn ngập màu huyết hồng.
Từng đạo huyết tuyến rơi xuống thẳng đứng, không ngừng vui thích run run...
Mà lúc này, Mục Vân một thân một mình lần nữa xuất phát.
Chỗ khu vực hắn hiện tại chính là Thổ khu, thực lực cao nhất trong này hẳn là cấp độ của Lộ Viễn, ngũ phẩm Chân Tiên.
Không có uy hiếp quá lớn đối với hắn.
Nhưng Mục Vân biết, thời gian cấp bách.
Tâm nhi có nguy hiểm, người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Cho nên hắn phải không ngừng tăng cường thực lực mình lên.
Theo tiến lên, Mục Vân đến một vùng đất bao la.
Đại địa rất kì lạ, sinh trưởng đầy cỏ dại, mà những cỏ dại kia bị mặt đất thấm ra nước đọng bao trùm một nửa, nhìn như một mảnh đất trũng.
Chỉ là đất trũng lan tràn ra, một ánh mắt không nhìn thấy đầu.
Mà giờ khắc này phía trên đất trũng, từng đạo ánh sáng ung dung nhộn nhạo.
Bên trong đất trũng, lần lượt từng thân ảnh lao nhanh, đang cúi đầu tìm kiếm lấy cái gì.
- Ngươi, tới đây!
Mục Vân vừa mới tới gần vũng nước, một người bên trong đám người đã phát hiện Mục Vân.
Người kia đi nhanh tới, nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi, tới đây!
- Ta?
Mục Vân chỉ chỉ mình, tuyệt không phẫn nộ, những người này tựa hồ phát hiện nơi đây có vấn đề gì.
- Ngoại trừ ngươi còn có ai?
Nam tử kia híp mắt nhìn Mục Vân, vênh mặt hất hàm sai khiến:
- Nơi này bị Bách sư huynh của chúng ta phát hiện, phía dưới có khả năng giấu cơ quan, phát hiện bảo tàng, ngươi cũng có thể kiếm một chén canh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận