Vô Thượng Thần Đế

Chương 2059: Xà Mỹ Nữ (2)

Mà khi đám người tiếp xúc với xà mỹ nữ, mắt thường có thể nhìn thấy bọn họ bị những mỹ nữ kia xà hút thành da người.
Mục Vân hiện tại cẩn thận từng li từng tí quan sát xung quanh.
Trong chớp nhoáng đã xuất hiện hai mươi, ba mươi mỹ nữ lõa thể.
Mà đám lục xà càng một cái tiếp một cái xuất hiện, muốn tìm thân thể.
Bách Thanh Phong nhìn đám gia hỏa bị mê hoặc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tràng cảnh trở nên ồn ào.
Tiếng tê tê vang lên, một đầu lục xà lao tới Mục Vân.
Mục Vân không chút khách khí, bất động thanh sắc ra một kiếm, kết liễu tính mệnh lục xà.
- Công tử...
Nhưng ngay hiện tại, một tiếng gọi nũng nịu vang lên từ phía sau Mục Vân.
Nghe tiếng nói nũng nịu, xoay người, một bóng người xinh đẹp đứng bên cạnh Mục Vân.
- Công tử, nơi này của tiểu nữ tử bị thương, công tử có thể giúp ta... Nhìn thử không?
Nữ tử kia chỉ chỉ trước người mình, sắc mặt xinh đẹp nói.
- Ta nhìn con em ngươi.
Mục Vân quát tháo một tiếng, một kiếm giết ra.
Chớp mắt, nữ tử kia nhe răng nhếch miệng, nhìn Mục Vân tiến lên, hai tay vung vẩy, lưỡi rắn toát ra từ trong mồm.
Trong nháy mắt, một mỹ nữ tuổi trẻ biến thành bát phụ rắn rết.
- Phần Nguyệt Kiếm Sát!
Mục Vân giết ra một kiếm, kiếm mang hóa thành từng đoạn kiếm khí, chém nữ tử kia thành mảnh vỡ.
Những lục xà này nhiều nhất chỉ có tính mê hoặc mạnh, thực lực chân chính không tính mạnh.
Thế nhưng vẻn vẹn là sắc đẹp dụ hoặc, rất nhiều đệ tử đã không thể thừa nhận.
Bách Thanh Phong hiện tại bị mấy chục con lục xà quấn quanh, tựa hồ đám lục xà cũng đánh giá ra, thực lực cùng tu vi của người này là mạnh nhất trong đám.
Mục Vân cẩn thận nhìn bốn phía, lặng yên không một tiếng động đến đến đầu thủy khẩu kia.
Bàn tay vung lên, từng đạo tiên trận phù vô thanh vô tức lao nhanh ra từ trong tay áo Mục Vân, quán chú đến cửa nước phía dưới.
Mục Vân cảm giác được lực cản.
Đó chính là trận phù Bách Thanh Phong trước đó thi triển.
Thứ ngu xuẩn.
Mục Vân thầm mắng.
Bách Thanh Phong căn bản không có giải khai trận pháp, ngược lại khiến cho trận pháp thư giãn.
Cho nên những lục xà kia mới có thể lao nhanh mà ra.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân ngưng tụ ra từng tiên trận phù. Tiếng ùng ục ùng ục, càng thêm rung động.
Mục Vân hiện tại cũng không tới gần nơi đó, chém giết những lục xà dần dần lách qua.
Ầm ầm...
Sau khi Mục Vân rời đi không bao lâu, từng tiếng ầm ầm vang lên.
Thủy khẩu đột nhiên phát sinh từng tiếng chấn động.
Lập tức, hết thảy võ giả phía trên đất trũng đều cảm giác toàn bộ đại địa đang run rẩy.
Tiếng oanh minh, cho dù cách trăm dặm đều có thể nghe được.
Tiếng lốp bốp vang lên, lần lượt từng thân ảnh lao vùn vụt lên.
Tình huống như thế nào?
Địa chấn rồi?
Chỉ là một ít đệ tử bị mê hoặc, căn bản không có cảm giác.
Nhưng những đệ tử lao vùn vụt lên lại trợn mắt hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Toàn bộ nước đọng trong vũng nước khuếch tán ra, tiếng lốp bốp liên tục không ngừng.
Nhưng quỷ dị nhất là, trong lòng đất vũng nước bắt đầu xuất hiện từng kiến trúc hùng vĩ, sau đó lại là dâng cao lên.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người giật mình.
Mục Vân cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này.
Ngay khi đám người lao vùn vụt tới, phía trên đại địa bắt đầu xuất hiện một cung điện, từ từ hiện dần ra, một ánh mắt không nhìn thấy đầu.
Mà vị trí của đám người chính là bên ngoài đại môn cung điện.
Hiện tại, thành tường phi đằng tọa lạc trên mặt đất.
Bách Thanh Phong thấy cảnh này, quát:
- Đi theo ta!
Lúc này, hắn chỗ nào còn quản những người khác sống hay chết.
Đây hiển nhiên đã xúc động cơ quan trận pháp gì, khiến cho từng kiến trúc như cất giấu rất nhiều báu vật lộ ra, hắn tự nhiên muốn đi vào điều tra một phen.
Tiếng ầm ầm dần dần ổn định.
- Chúng ta cũng vào xem.
Mà giờ khắc này, Liễu Quan cũng mang theo hơn mười người tiến vào bên trong cung điện.
Chỉ có một tòa cung điện, rộng ước chừng ngàn mét, còn về chiều dài, một ánh mắt nhìn không dẫn đầu.
Mà quan trọng nhất là, trừ cửa lớn rộng mở, trên dưới trái phải cung điện tứ phương đều bị hòn đá phát ra ánh sáng màu xanh nhạt phong bế.
Mà ai còn quản được những thứ này.
Mục Vân nhìn xung quanh, thân ảnh lóe lên, cũng biến mất tại lối vào.
Mà cùng lúc đó, ngoài trăm dặm.
Hơn mười thân ảnh đang vây quanh hơn mười người, tiến hành một trận chém giết.
- Vừa rồi nghe được tiếng gì không?
Người cầm đầu của mười mấy người có mái tóc bạc trắng, hờ hững hỏi.
- Khởi bẩm Thượng Viễn sư huynh, tựa hồ là một phiến khu vực do Bách Thanh Phong phụ trách!
Một tên đệ tử khom người nói.
- Ồ?
Tóc bạc nhàn nhạt trên đầu Thượng Viễn tung bay theo gió, cười nói:
- Xem ra, Bách Thanh Phong phát hiện vật gì tốt ở bên kia, tranh thủ thời gian giải quyết những lương thực này, chúng ta cũng chạy tới.
- Vâng.
Thượng Viễn hạ lệnh, tên đệ tử kia hắc hắc nhe răng cười, nhìn mười mấy người nói:
- Có nghe sư huynh nói, giải quyết đám lương thực này, chúng ta lần này đến đây cũng không chỉ có giết người.
- Vâng!
Cùng nhất thời, hướng tây hướng bắc, ngoài trăm dặm, mấy chục thân ảnh đang dò xét điều tra.
Một người cầm đầu, mặc trên người một kiện khải giáp.
Cả bộ khải giáp, khuỷu tay, chỗ cánh tay đều bị che kín, nhìn qua cả người tựa như một cỗ máy chiến đấu.
- Lữ sư huynh, có phải là Thượng Viễn, Tần Hàn, Bách Thanh Phong, Lộ Viễn một trong bốn phong đó phát hiện cái gì rồi hay không?
Một tên đệ tử đứng sau lưng nam tử khôi ngô, yếu ớt nói.
Nhìn người trước mắt, đệ tử kia chỉ cảm thấy, như nhìn một bức tường thành.
Người này là Lữ Hủ sư huynh nổi danh lừng lẫy của tam tập nhất phong bọn hắn.
Nhưng theo ý nghĩ trong lòng của hắn, tên của Lữ Hủ phải gọi là Lữ Bất Hủ mới đúng, toàn thân cứng rắn như sắt, quả thực khó mà phá vỡ.
- Thượng Viễn tên kia chỉ biết giết giết giết, không có tiền đồ, Tần Hàn tiểu tử kia, thua thiệt hắn là con trai của phong chủ Tần Vô nhai tam thập phong, một chút tâm tranh đấu cũng không có, ta đoán chừng đệ tử tam thập phong lần này đều bị thả rông, căn bản không ai quản.
- Bách Thanh Phong cùng Lộ Viễn hai người kia, ngược lại có khả năng...
Lữ Hủ tự nhủ:
- Đi, chúng ta cũng đi nhìn, đã giải quyết không sai biệt lắm đệ tử bên này, những tên rụt đầu trốn tránh kia cũng không có uy hiếp, dù sao mục đích của chúng ta lần này chỉ là giải quyết một ít thiên tài bên trong danh sách.
- Vâng!
Lập tức, đám người cải biến phương hướng, lao nhanh về phía tiếng nổ đùng đoàng truyền ra.
Bên trong thánh mộ đến cùng lớn bao nhiêu, ai cũng không biết.
Nhưng một tiếng oanh minh này đã hấp dẫn không ít thân ảnh chú ý.
Lần lượt từng thân ảnh đều bắt đầu lao nhanh về hướng tiếng nổ đùng đoàng.
Mà thời khắc này Mục Vân đã tiến vào bên trong cung điện.
Nhìn toàn bộ cung điện giống như một hành lang dài dằng dặc.
Chỉ là không biết hành lang này dài bao nhiêu, rộng thì khoảng chừng ngàn mét, mà cao cũng mấy trăm mét, chỉ có hai chữ Vĩ Mô mới có thể hình dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận