Vô Thượng Thần Đế

Chương 2061: Lần Lượt Có Người Tới

Mục Vân một bước bước vào trong đó, nhìn cả tòa đại điện, trong lòng có chút kinh ngạc.
Mà giờ khắc này, hơn trăm người lúc đầu hiện tại còn lại không đến trăm người, thế nhưng tất cả đều đã tiến vào đại điện, nhìn cảnh tượng trước mắt, mỗi một người đều mừng rỡ không thôi.
- Oa... Nơi này, tuyệt đối có bảo tàng.
- Đâu chỉ là bảo tàng, chỉ sợ, là kỳ ngộ mà chúng ta tưởng tượng không đến.
- Còn tốt vừa rồi không có bị những tiểu nương bì kia hấp dẫn.
Đám người bắt đầu nghị luận, từng người hưng phấn nhìn đại điện rộng rãi hùng vĩ.
Mà cùng lúc đó, một thân ảnh, lại lặng yên trong lúc tới gần Mục Vân.
- Tiểu tử, không nghĩ tới, ngươi còn chưa có chết.
Tiếng nói âm trầm vang lên từ bên trái, Mục Vân xoay người, nhìn người tới, bất động thanh sắc.
- Tiểu tử, ta nói chuyện với ngươi đây.
Tiếng nam tử lạnh lùng lên.
- Ngươi là... Bích Viễn?
Mục Vân nhìn người này, nói:
- Ngươi cùng đám người Liễu Quan, Đỗ Phủ liên hợp, như thế nào đối phó Bách Thanh Phong, ta sẽ không nhúng tay, cho nên, ngươi đừng đến tìm ta gây phiền phức.
- Đừng đến tìm ngươi gây phiền phức?
Bích Viễn nói:
- Xú tiểu tử, ngươi rất kiêu ngạo.
- Ta không phải kiêu ngạo, ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi!
Mục Vân lắc đầu nói:
- Trong này có khả năng có rất nhiều bảo bối không tưởng được, cũng có thể tồn tại số lượng Lục Nhãn Thiên Tinh trên trời, ngươi nên nắm chặt thời gian đi tìm đi.
- Hỗn tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn xem mình làm đại gia rồi?
Bích Viễn quát lớn:
- Ta tự nhiên sẽ đi tìm bảo bối trong đó, nhưng ta cũng muốn lấy được bảo vật trên người ngươi, có ai trên đời này ghét bỏ bảo vật của mình nhiều?
- Không có người ghét bỏ bảo vật của mình nhiều.
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi nói như vậy, ta thấy cũng đúng.
- Đã như vậy, giao hết bảo vật trên người ngươi cho ta đi.
Bàn tay Mục Vân vung lên, lạnh nhạt nói.
- Ngươi muốn chết!
Nghe đến lời này, Bích Viễn tức giận, cả người bắt đầu cuồng bạo.
Bước chân bước ra, phóng nhanh tới Mục Vân.
Nhìn thấy Bích Viễn vọt tới, Mục Vân cười khẩy.
- Dừng lại!
Quát khẽ một tiếng, U Ngữ Kiếm xuất hiện trong tay.
Thân thể Bích Viễn đình trệ.
- Ngươi... Không gian cấm chế, không đúng, là kiếm giới.
Bích Viễn nhìn Mục Vân quát:
- Ngươi tiểu tử này lừa gạt ta.
- Lừa gạt ngươi? Ta cho ngươi biết, có thời gian, không bằng đi tìm một chút bảo bối, chính ngươi muốn chết.
Mục Vân hừ một tiếng, đâm ra U Ngữ Kiếm.
Tam phẩm Chân Tiên ở trước mặt hắn hiện tại, hoàn toàn chính là rau cải trắng.
Bích Viễn thực sự quá mức tự đại.
Tay nâng kiếm xuống, thiên hỏa thiêu đốt, hết thảy tan thành mây khói.
Mục Vân tự nhiên không quên thu hết bảo bối bên trong không gian tiên giới của gia hỏa này vào Tru Tiên Đồ.
Hiện tại, khẩu phần lương thực của Tiểu Thất càng thêm khẩn trương đây.
Nương theo thực lực Tiểu Thất đề cao, số lượng cùng tính chất thiên tài địa bảo cần để nàng thôn phệ đều tăng cao.
Lần trước, nếu không phải thôn phệ một phát đã đời bên trong Kim Tiên di chỉ, chỉ sợ Tiểu Thất hiện tại đã sớm là một đầu trùng, mà không phải một đầu long.
- Lần sau, trước khi tìm phiền toái, cần tìm hểu rõ ràng đối thủ của mình.
Mục Vân vừa dứt lời, rời khỏi nơi đây.
Nơi đây ngược lại rất kỳ quái, bất quá nơi này hẳn là còn ở trong Thổ khu mà đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nói tới, sẽ không tồn tại gia hỏa thực lực quá mức mạnh mẽ.
Hắn lần nữa điềm nhiên như không sao, bước chân đi về phía trước.
Mà giờ khắc này một bên khác, Liễu Quan cùng Đỗ Phủ đám người lại chờ đến gấp gáp.
- Đáng chết, gia hỏa này, đến cùng đang làm gì?
Liễu Quan quát:
- Không phải chỉ là giải quyết một tên Mục Vân thôi à, cần câu giờ như vậy sao?
- Đám người Bách Thanh Phong, đã tiến vào hơn nửa ngày, chúng ta còn ở nơi này chờ hắn?
- Không đợi nữa!
Liễu Quan đột nhiên nói:
- Ta đoán gia hỏa này đang vụng trộm vui chiếm hết tài bảo trên người tiểu tử kia rồi, chúng ta đi thôi.
- Tốt!
Đám người lần nữa xuất phát.
Bọn hắn vốn không tông không phái, quen biếng nhác, hiện tại lâm thời kết hợp, căn bản không có tính trói buộc, nếu không, cũng không có khả năng để chính Bích Viễn đi một mình.
Hạ quyết tâm, Liễu Quan cùng Đỗ Phủ mang theo hơn mười người đi sâu vào bên trong.
Mà lúc này, Mục Vân lại chậm rãi ung dung tiếp tục hành tẩu vào sâu.
Đại điện rộng hơn ngàn mét, đầy đất đều là một ít kiến trúc vỡ vụn, giữa lẫn nhau, rất khó nhìn thấy rõ, chỉ có thể dựa vào hồn lực dò xét.
Nhưng bản thân Mục Vân, nguyên thai có thể ẩn tàng bên trong Tru Tiên Đồ, muốn tránh né, căn bản không ai có thể tìm tới hắn.
Trừ phi mặt đối mặt.
Hành tẩu trong bức tường đổ triền miên, Mục Vân thỉnh thoảng cúi người, nhặt lên đá vụn trên đất.
Những đá vụn này đã có năm tháng thật lâu, bàn tay nhẹ nhàng vân vê đã hóa thành bột phấn.
Đại điện này, tựa hồ cũng không phải bộ dáng từ đầu chí cuối, càng giống như đi qua một trận đại chiến, đã đồi phế.
Trong lòng Mục Vân suy đoán, chỉ sợ trong này không có gì đáng giá chú ý.
Nhưng ở phía trên phát hiện Lục Nhãn Thiên Tinh chừng ngón cái, đều theo dòng nước chảy ra, nơi này hẳn là có Lục Nhãn Thiên Tinh.
Chỉ là, Mục Vân khá nghi ngờ.
Nơi dưới mặt nước, vốn là phía dưới dòng nước phun lên. Hắn còn tưởng rằng trong này sẽ có rất nhiều nước.
Nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ không phải như thế.
Mà lại những lục xà kia thôn phệ nhân loại, biến thành mỹ nữ, rất quỷ dị.
Thế nhưng nơi này hiện tại xem ra rất bình tĩnh.
Hắn cũng không gấp gáp tiến vào bên trong, dù sao những người kia tự tin, thực lực còn mạnh, rõ ràng nóng nảy cuống quít, cứ để bọn hắn đi dò thám.
Khi Mục Vân cúi người xuống, nhìn đá vụn trên đất, từng tiếng xé gió vang lên.
Nghe được kia từng tiếng xé gió, Mục Vân đánh giá, đối phương có rất nhiều người, ẩn nấp thân hình, nấp sau phế tích.
- Thượng sư huynh, chính là chỗ này.
Một giọng nói vang lên, một tên nam tử tóc bạc cầm đầu nhìn thẳng về phía trước.
- Một tòa đại điện rất tốt, bất quá, không biết trong này rốt cuộc là thứ gì.
Thượng sư huynh mở lời:
- Xem ra, nơi này tám thành là Bách Thanh Phong, Lữ Hủ, Lộ Viễn đi ba người bọn họ phát hiện.
- Chúng ta đi vào!
Thượng sư huynh mang theo đám người muốn tiến vào trong.
- Thượng Viễn, quả nhiên là ngươi phát hiện nơi này.
Thượng Viễn còn chưa dẫn người tiến vào bên trong, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Thượng Viễn xoay người, nhìn thấy người tới giống như thiết thản, lông mày nhíu lên.
- Lữ Hủ, ngươi cũng đừng nói bậy, ta cũng vừa tới, ta còn tưởng rằng là ngươi phát hiện nơi đây đây.
Thượng Viễn, Lữ Hủ.
Mục Vân ghi nhớ tên hai người.
- Không phải ngươi?
Lữ Hủ ngược lại hơi kinh ngạc, cười nói:
- Vậy có thể là một trong Bách Thanh Phong cùng Lộ Viễn hai người, năm phong chúng ta phụ trách Thổ khu, trừ hai người bọn họ, còn có thể là ai.
- Ngươi thế nào không đoán Tần Hàn kia tiểu tử, tên kia thế nhưng là thực lực mạnh nhất trong mấy người chúng ta.
- Hắn?
Lữ Hủ khinh thường nói:
- Gia hỏa này căn bản không có ý định đến, không biết Tần Vô nhai phong chủ thế nào phái hắn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận