Vô Thượng Thần Đế

Chương 206: Song Song Nhập Hồ (1)

Mạc Khánh Thiên mở miệng, mấy người phân biệt gật đầu.
Thất Hiền học viện đã ba năm không tuyển nhận học viên mới, thời gian quá dài, đối với sự phát triển của học viện, có lợi cũng có hại, nhưng tuyệt đối hại lớn hơn lợi.
- Ta không ý kiến!
- Ta cũng không ý kiến.
- Ta cũng vậy!
Trong lúc nhất thời, tộc trưởng ngũ đại gia tộc cùng mấy vị trưởng lão đồng thời tỏ thái độ.
- Ta không có ý kiến, nhưng mà ta có một đề nghị.
Trong mười người, một bóng người từ đầu đến cuối không mở miệng, đột nhiên mở miệng nói.
- Ồ? Hồng Trần đại sư, ngươi có đề nghị gì?
Mạc Khánh Thiên kinh ngạc nói.
Hồng Trần đại sư chính là luyện khí sư cao minh nhất của toàn bộ Nam Vân địa cung, huyền khí sư cực phẩm hàng thật giá thật, trong đế đô cũng có thanh danh hiển hách.
- Đề nghị của ta rất đơn giản, chiêu sinh lần này, võ giả, luyện đan sư, luyện khí sư, phân biệt chiêu sinh, dù sao, Thất Hiền học viện cũng là toàn bộ học viện lớn nhất Nam Vân Đế Quốc, chúng ta cần không chỉ là võ giả thiên tài thanh danh hiển hách, mà luyện đan sư và luyện khí sư cũng rất cần.
- Trước đó, mỗi lần chiêu sinh luôn luôn dựa theo tiêu chuẩn võ giả để tuyển chọn học viên, mà một ít thí sinh nổi trội trên chức nghiệp luyện đan, luyện khí, thường thường bởi vì một ít thí sinh nổi trội trên phương diện luyện khí và luyện đan, thỏa mãn không được điều kiện học viện chiêu sinh mà bị từ chối ở ngoài cửa.
- Cho nên trong học viện hiện tại đang rất thiếu thông tuệ luyện đan sư và luyện khí sư. Nhất là luyện khí sư.
Hồng Trần đại sư nóng nảy nhất chính là luyện khí sư.
Dù sao hắn là một luyện khí sư thanh danh hiển hách, hiện tại tuổi tác đã cao, muốn tìm được một vị đệ tử vừa lòng đẹp ý, truyền thừa y bát của hắn.
- Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, chiêu sinh võ giả sẽ dõ ngũ đại gia tộc toàn quyền phụ trách, mà tuyển nhận luyện đan sư sẽ do Mạc Vấn phụ trách, chiêu sinh luyện khí sư sẽ do Hồng Trần đại sư phụ trách, như thế nào?
- Tốt!
- Không có vấn đề!
Trong lúc nhất thời, hội nghị kết thúc, thập đại cự đầu của mỗi người đi một hướng.
- Mục tộc trưởng!
Ngay khi Mục Thanh Vũ rời khỏi, Mạc Khánh Thiên lại gọi hắn lại.
- Mạc đại sư, có gì chỉ giáo?
- Mục tộc trưởng, ta biết ngươi là một vị tộc trưởng rất có tài năng, ngươi lập Mục Vân làm thiếu tộc trưởng, ta không biết có ý gì, cũng không biết ngươi muốn làm gì, thế nhưng ta hi vọng Mục Vân có thể bình yên vô sự.
- Hả?
Câu nói này, nếu như Mục Thanh Vũ nói thì ngược lại hợp tình hợp lý, dù sao Mục Thanh Vũ là phụ thân của Mục Vân.
Thế nhưng là từ trong miệng Mạc Khánh Thiên nói, lại để Mục Thanh Vũ ngẩn người.
Dù nói thế nào, Mục Vân là con của hắn, hắn làm cha, chẳng lẽ còn sẽ hại con của mình sao?
- Mạc đại sư, Mục Vân là nhi tử ta, ta đương nhiên sẽ che chở hắn, sẽ không để cho hắn nhận nửa điểm tổn thương!
- Hả? Thật sao?
Mạc Khánh Thiên mỉm cười, nói:
- Vậy trước đó Mục Vân kém chút bị Hoàng Thương Kha chém giết, chuyện này, Mục tộc trưởng hẳn là biết được, thế nhưng Mục tộc trưởng đã làm gì?
- Chuyện này, là bởi vì...
- Ta không muốn tranh luận chuyện này với Mục tộc trưởng, chỉ là hi vọng lần sau, Mục Vân gặp phải nguy hiểm, Mục tộc trưởng có thể gánh chịu trách nhiệm làm cha.
Mạc Khánh Thiên để lại lời này, quay người rời khỏi.
- Mục tộc trưởng!
Giờ phút này Mạc Vấn cũng đi tới, nói:
- Mục lão đệ là luyện đan sư có thiên phú nhất mà ta từng gặp, nếu Mục lão đệ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đối với Mục gia mà nói sẽ là đả kích nặng nề!
Một ánh mắt khá có thâm ý nhìn Mục Thanh Vũ, Mạc Vấn cũng theo đó rời khỏi, lưu lại Mục Thanh Vũ ngơ ngác.
Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Mục Thanh Vũ thật sự ngơ ngác!
Nếu như chỉ là Mạc Khánh Thiên nhắc nhở hắn vài câu cũng thôi đi, thế nhưng Mạc Vấn trừ luyện đan ra thì không quan tâm đối với bất kỳ người nào, không ngờ cũng quan tâm tới Mục Vân?
Phải biết, Mạc Vấn hiện tại chính là một luyện đan sư thất tinh, nghe nói hắn đã là luyện chế thành công đan dược thất phẩm, chỉ là chưa công bố mà thôi.
Nhìn bóng lưng hai vị đại sư rời khỏi, Mục Thanh Vũ trăm mối vẫn không có cách giải.
Xem ra, trở về phải hỏi tiểu súc sinh một chút thật tốt!
Trở lại Mục gia, Mục Thanh Vũ lập tức gọi hai tỷ muội Thanh Trĩ, Thanh Sương tới.
- Khoảng thời gian này, để các ngươi bảo hộ thiếu tộc trưởng, có chuyện đặc biết gì không?
- Khởi bẩm tộc trưởng, từ khi thiếu tộc trưởng tiến vào Thất Hiền học viện Lôi Phong viện thì mỗi ngày ra vào học viện, đều có Lâm Hiền Ngọc đi theo bảo hộ, hai tỷ muội chúng ta chỉ là lúc thiếu tộc trưởng rời khỏi học viện mới đi theo bên cạnh hắn.
- Hồ nháo!
Nghe thấy lời này, Mục Thanh Vũ lập tức nổi giận.
- Ta để hai người các ngươi bảo hộ thiếu tộc trưởng là như hình với bóng, dù hắn ăn cơm ngủ tắm rửa thì các ngươi cũng phải ở bên cạnh, thời khắc cần thiết, cống hiến thân thể của mình, cũng là nghĩa vô phản cố, các ngươi đang làm cái gì?
Phù phù phù phù...
Nhìn thấy Mục Thanh Vũ nổi giận, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương lập tức quỳ xuống.
Bọn nàng vẫn luôn có mâu thuẫn đối với Mục Vân, thậm chí mang theo cảm xúc chống cự đối mệnh lệnh của Mục Thanh Vũ.
Đây cũng là bởi vì Mục Thanh Vũ đối đãi với hai người bọn họ giống như con đẻ, dốc lòng dạy bảo.
Thế nhưng đối với chuyện về Mục Vân, Mục Thanh Vũ đã nổi giận với các nàng!
Chuyện này làm hai tỷ muội bất ngờ!
- Hừ, hiện tại Mục Vân là thiếu tộc trưởng cao quý, hắn là tương lai của Mục gia, các ngươi phụ trách an nguy của hắn, xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào thì mang đầu tới gặp ta, dù sao Lâm Hiền Ngọc kia cũng là người Lâm gia, Vân nhi tin tưởng hắn, ta lại không thể hoàn toàn tin tưởng, hai người các ngươi, mặc kệ chỗ sáng chỗ tối, mỗi ngày thiếu tộc trưởng làm cái gì, ở nơi nào, cho dù trên người thiếu một lông tơ, các ngươi cũng phải nhặt lên nói cho ta, là thiếu ở nơi nào! Rõ chưa?
- Vâng!
- Vâng!
Chưa bao giờ thấy Mục Thanh Vũ tức giận như vậy, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương sớm đã là kinh ngạc đến ngây người.
- Chậc chậc... Mục lão phụ thân, ngươi huấn các nàng như vậy, ngày sau có cơ hội, các nàng còn không phải một đao làm thịt ta sao?
Ngay vào lúc này, ngoài đại sảnh có một bóng người chắp hai tay sau lưng, thoải mái nhàn nhã đi vào.
- Thiếu tộc trưởng!
Nhìn thấy Mục Vân, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương ngoan ngoãn hành lễ.
- Không có chuyện của các ngươi, đi xuống đi!
Mục Vân khoát tay áo, ra hiệu hai người rời khỏi.
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, đến cùng muốn làm gì?
Đợi hai người rời khỏi, Mục Thanh Vũ bắt đầu quở trách Mục Vân.
- Lần trước giết Hoàng Thượng Vũ, chuyện này, dùng tính cách của lão tặc Hoàng Vô Cực kia, tuyệt đối sẽ là bắt ngươi lại, hung hăng doạ dẫm ta một bút.
- Nhưng mà cũng may, tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn, không ngờ lại gặp được sư tôn của Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn, vị kia ta thậm chí coi là đã sớm chết, không ngờ còn sống.
Mục Thanh Vũ nói tiếp:
- Nhưng mà ngươi đừng tưởng rằng như vậy là xong việc, Cam Kinh Vũ còn sống, Hoàng Vô Cực sẽ cố kỵ, thế nhưng nếu Cam Kinh Vũ chết rồi, Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn buông tay mặc kệ ngươi, đến lúc đó, Hoàng Vô Cực vẫn sẽ đối phó ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận