Vô Thượng Thần Đế

Chương 209: Ba Quái Thai (2)

- Là ba người nào?
- Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Chá!
- Hả?
Âm thanh ban trưởng Thiết Phong vừa dứt, Mục Vân đã nhăn mày lại.
Ba người này, ngày thường kêu vang nhất trong số bọn hắn, hiện tại ngược lại là cản trở.
- Cảnh Tân Vũ, ngươi đứng ra cho ta.
Tiểu tử này, Mục Vân còn có chút có ấn tượng, thiên phú cũng không thấp, cả người chỉ có mười sáu tuổi, nhưng lại là toàn thân trên dưới, cơ bắp hở ra, thân cao một mét tám.
- Tên khốn kiếp ngươi, toàn bộ ban cấp, lúc trước chính là ngươi tiếng la lớn nhất, cái gì chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, chuyện nhỏ, bây giờ ngươi không cảm thấy ngại cản trở sao?
- Mục đạo sư, thật không thể trách ta!
Cảnh Tân Vũ gãi đầu, khổ sở nói:
- Thất Khiếu Thông Linh Đan kia, mọi người uống vào đều đề thăng rõ ràng, thế nhưng ta tăng lên tới cửu trọng thì cảm giác lực lượng không đủ, không được.
- Tiểu tử ngươi thận hư sao?
Mục Vân đi đến dưới giảng đài, cầm một quyển sách trực tiếp đập vào đầu Cảnh Tân Vũ nói:
- Thân cao thể tráng, thân thể lại không được, cùng ta nói một chút, đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Mục đạo sư, sau khi ta uống vào Thất Khiếu Thông Linh Đan, cảnh giới chỉ đề thăng nhất trọng thì dừng lại, ta cảm giác dược hiệu... Giống như hết!
- Ta cũng vậy, ta cũng!
- Ta cũng kém không nhiều!
Một bên khác, Hiên Viên Chá và Hoàng Vô Cực cũng tranh thủ thời gian mở miệng giải thích.
Dược hiệu... Giống như hết rồi?
Nói đùa cái gì!
Thất Khiếu Thông Linh Đan đó chính là tự tay hắn luyện chế, dược hiệu cường đại cỡ nào, Mục Vân vẫn cực kỳ rõ ràng.
- Xong đúng không?
Mục Vân vừa trừng mắt, lại lấy ra ba viên Thất Khiếu Thông Linh Đan, híp mắt nói:
- Ăn đi, xem các ngươi có thể ăn bao nhiêu.
Ba người Cảnh Tân Vũ hai mắt nhìn nhau, nhận lấy đan dược, một hơi uống vào.
Không cần một lát, Cảnh Tân Vũ lần nữa mở hai mắt ra, trơ mắt nhìn Mục Vân.
- Lại xong rồi?
- Ừm!
- Tiếp tục ăn... Hiện tại ta để ngươi ăn đan dược như đường đậu, không tấn thăng, ta sẽ lột da của ngươi.
Theo đạo lý mà nói, dược hiệu của Thất Khiếu Thông Linh Đan đã đủ cho những tiểu quỷ này hấp thu đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, tam trọng, mới đúng.
Thế nhưng ba người Cảnh Tân Vũ lại biểu hiện quá mức đột ngột.
Hoàn toàn vượt qua lẽ thường!
Sau khi ba người liên tục uống xong mười viên Thất Khiếu Thông Linh Đan, sắc mặt Mục Vân rốt cục không còn là mang theo chất vấn, mà là chấn kinh.
Ba người có thể nuốt xuống Thất Khiếu Thông Linh Đan đã là chứng minh điểm mạnh của thân thể ba người bọn họ.
Nhưng ba người lại rõ ràng không giống.
Hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Chá là cơ bắp cuồng ma điển hình, toàn thân trên dưới tràn ngập lực lượng bạo tạc.
Mà Hoàng Vô Cực lại không phải, thân thể của hắn cường hãn ở chỗ những năm này nhận khi nhục đánh chửi.
Mỗi bị người đánh một lần, thân thể của hắn chính là cường hãn một phần.
Ba người này, tính chất thân thể của hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Chá giống nhau, thuộc về công kích mạnh mẽ, tràn ngập cảm giác lực lượng và bạo tạc.
Mà Hoàng Vô Cực thì càng giống là một cánh cửa sắt, một bức tường thành, mạnh mẽ mà trầm ổn.
- Ba người các ngươi ở lại, những bạn học khác đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở huyệt hợp cốc, cần nghiêm túc cảm thụ lực lượng, ta cho các ngươi ăn vào Thất Khiếu Thông Linh Đan, dược hiệu không chỉ có riêng ở chỗ đây.
- Vâng!
Nghe được Mục Vân phân phó, hơn một trăm tên học viện rầm rầm rời khỏi phòng học.
Trong chớp mắt chỉ còn lại bốn người Mục Vân, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực, Hiên Viên Chá.
- Ba người xú tiểu tử các ngươi, đã biết các ngươi không phải dễ chào hỏi!
Nhìn ba người, Mục Vân chậm rãi từ trong y phục lấy ra ba bản võ kỹ.
Nhìn thấy võ kỹ, hai mắt ba người lập tức tỏa ánh sáng.
Bọn hắn đã nghe mấy người Tiêu Khánh Dư, Cổ Vũ Phàm kia nói, Mục Vân mang các loại võ kỹ thần kỳ, khó lường.
Cổ Vũ Phàm kia rõ ràng là cụt tay, căn bản không thể nào trở thành luyện khí sư, nhưng bây giờ đã bắt đầu luyện chế phàm khí hạ phẩm.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng thật sự đã xảy ra.
Mà lại nghe nói gần đây Hồng Trần đại sư cũng bắt đầu chú ý hắn.
Nếu Mục Vân cho bọn hắn một bộ võ kỹ, vậy bọn hắn có lẽ cũng có thể một bước lên trời!
- Nhìn dáng vẻ từng người chảy nước bọt của các ngươi, tưởng là bí tịch dễ cầm như vậy sao?
Mục Vân một tiếng quát, đem ba người kéo về hiện thực.
- Nghe kỹ cho ta, các ngươi nhất định phải đột phá Linh Huyệt cảnh, tiến vào ba mươi vị trí đầu Địa Linh Bảng, không đạt được, ta để các ngươi cười sống sót, cũng có thể để các ngươi khóc hối hận vì xuất hiện trên đời.
- Hắc hắc... Biết rồi, biết rồi, Mục đạo sư yên tâm, ta sẽ không phụ hi vọng của ngài!
Cảnh Tân Vũ cười ha ha một tiếng, cầm lấy võ kỹ, nhìn thấy kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo phía trên.
- Vương Bá Kim Thân!
- Vương Bá Kim Thân!
- Vô Thượng Minh Thân!
Ba người nhìn võ kỹ bản đơn giản trong tay mình, đều sững sờ.
- Thuộc tính thân thể ba người các ngươi khác nhau, cho nên lựa chọn võ kỹ cho các ngươi cũng khác nhau, nhưng ba môn võ kỹ này đã đủ để cho các ngươi danh chấn đại lục, đến vô thượng Thông Thần cảnh, hiểu chưa?
- Vâng!
Ba người trăm miệng một lời.
Không có người nào không muốn trở thành thiên tài, không muốn trở thành cường giả nắm giữ vận mệnh của mình, trước đó, bọn hắn thiếu khuyết kỳ ngộ, thiếu khuyết chỉ đạo.
Mà bây giờ, Mục Vân chính là đèn chỉ rõ cho bọn hắn, chiếu rọi con đường phía trước.
- Đám ranh con, cười cái đầu của các ngươi, thời gian còn có năm ngày, các ngươi còn không tấn thăng, chẳng lẽ muốn ta mất chén cơm sao?
Mục Vân hùng hùng hổ hổ nói:
- Ta còn muốn nhìn thấy dáng vẻ Trịnh đại chủ nhiệm của chúng ta cởi truồng chạy trước võ tràng mười vòng đâu!
- Ha ha... Mục đạo sư, ngài yên tâm, nhất định hoàn thành!
Bọn hắn thấy Trịnh phó tổng đạo sư cởi truồng chạy quanh võ trường, nên rất chờ mong.
Thời gian năm ngày, thoáng một cái đã qua.
Một ngày này, ở cửa vào lớp chín sơ cấp lại rất náo nhiệt.
Trịnh Thành Vân mặc một bộ trang phục màu xanh da trời, đứng ở cửa vào lớp chín sơ cấp, thần sắc của hắn uy vũ, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ở sau lưng hắn, mấy tên chủ nhiệm đạo sư sơ cấp, dáng người thẳng tắp đứng thẳng, nhìn học viên lớp chín sơ cấp ra ra vào vào.
- Đinh Hà, trước đó ngươi là chủ nhiệm của lớp chín sơ cấp, ngươi cho rằng những học viên này có thể đột phá Linh Huyệt cảnh không?
Trịnh Thành Vân cười ha hả nói.
Trước mặt hắn, là một vị thanh niên mặc rất nho nhã, dáng vẻ của hắn ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Người này tên là Đinh Hà, vốn chính là chủ nhiệm đạo sư lớp chín sơ cấp, chỉ là hắn thấy lớp chín sơ cấp căn bản chính là bùn nhão không dính lên tường được, lúc này, hắn mới tranh thủ thời gian tìm đường, gia nhập làm thủ hạ Trịnh Thành Vân, đổi được lớp khác.
Dưới mắt, hắn đã là chủ nhiệm đạo sư một lớp trung cấp, địa vị trong Lôi Phong viện cao hơn không biết bao nhiêu lần so với những đạo sư khối sơ cấp.
- Hắc hắc... Trịnh chủ nhiệm yên tâm, dùng những công phu mèo ba chân kia của Mục Vân, muốn để toàn bộ lớp này trong thời gian một tháng đột phá đến Linh Huyệt cảnh, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận