Vô Thượng Thần Đế

Chương 2101: Tám Chữ To

Chỉ là nghĩ, Mục Vân góp không đủ bốn người, tóm lại muốn thương nghị cùng hắn, nhưng bây giờ, chỗ nào trùng hợp như vậy xuất hiện một tên Tần Hàn cũng là đê giai tiên trận tông sư.
Cứ như vậy, lời hắn mới vừa nói tựa như trò cười, giống như mình mới ăn phải con ruồi, rất buồn nôn.
Nhìn từng môn hạ đệ tử hai mặt nhìn nhau, Khúc Nhất Minh lập tức nổi giận mắng:
- Còn nhìn cái gì? Còn không tranh thủ thời gian tìm địa phương ở lại?
Một đám đệ tử Cửu Tiên các, từng người vẻ mặt đau khổ, xám xịt rời đi.
- Vân lang...
Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, nói:
- Những người kia kỳ thật vẫn rất chiếu cố ta, Khúc sư huynh cũng không xấu.
- Hắn không xấu, chỉ là có lòng mơ ước nàng, trong mắt ta, đó chính là người xấu.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã ngọt ngào cười.
- Yên tâm đi, Vân lang, trong lòng ta chỉ có chàng, những người khác đều nhét không vào được!
Vương Tâm Nhã cười hì hì nói.
Nghe đến lời này, Mục Vân sờ sờ Vương Tâm Nhã đầu, ôn nhu cười một tiếng.
Mà lúc này bên trong Vũ các, Bích Thanh Ngọc, Tần Hàn đều có mặt.
Bích Thanh Ngọc mở miệng nói:
- Lần này đã góp đủ bốn vị tiên trận tông sư, chúng ta có thể mở ra bí tàng dưới đất,.
- Hết thảy chỉ bằng vào hai vị nói, Tần Hàn ta nên làm cái gì, hai vị cứ việc nói.
Mục Vân cũng mở miệng.
- Hiện tại chỉ kém Sở Thiên Vận, gọi hắn đến, chúng ta bốn người mở ra trận pháp, đầy đủ.
- Tốt!
Nương theo càng ngày càng nhiều đệ tử tràn vào Vẫn Tinh thành, Vẫn Tinh thành càng trở nên náo nhiệt.
Tất cả mọi người biết, Vẫn Tinh thành có một cung điện dưới đất, rộng rãi hùng vĩ.
Mà mấu chốt mở ra trận pháp chính là Bích Thanh Ngọc, Mục Vân.
Hiện nay Mục Vân cùng Bích Thanh Ngọc đã tìm được Sở Thiên Vận cùng Tần Hàn, đã đến lúc mở ra bí táng trong lòng đất.
Mà lúc này bên trong Vẫn Tinh thành, mọi người đã tụ tập.
Hiện nay trong Vẫn Tinh thành có ước chừng ba, bốn vạn người.
Theo đệ tử đến chỗ này càng nhiều, sẽ có người thông qua các loại biện pháp, liên hệ đệ tử tông môn của mình, hội tụ lại nơi này.
Nghe được tin tức về bí tàng, tất cả mọi người tự nhiên liều chết cũng muốn đuổi tới Vẫn Tinh thành.
Dần dần, người bên trong Vẫn Tinh thành càng ngày càng nhiều.
Dù sao tin tức đã tỏa ra, Mục Vân cũng không lo lắng xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cho nên dứt khoát chờ lâu thêm một đoạn thời gian.
Mà khoảng thời gian này, Bích Thanh Ngọc thì bận đến hoảng.
Dù cho biết tứ đại trận nhãn, thế nhưng cũng cần điều động vị trí của bốn trận nhãn.
Một ngày này, Mục Vân lại đi thẳng tới bên ngoài Hà phủ.
Hà phủ, chính là một trong bốn trận nhãn, mười phần rộng rãi.
Giờ phút này, ngoài cửa Hà phủ, mấy tên đệ tử Sinh Tử tông thủ vệ.
- Phiền phức thông báo một tiếng, Mục Vân bái phỏng.
Mục Vân đứng ở ngoài cửa Hà phủ, nhìn thủ vệ kia nói.
Nơi này dù sao cũng là do Sinh Tử tông chiếm, Sinh Tử tông, chia làm Sinh các cùng Tử các.
bên trong Sinh các có Hà Tử Dục, bên trong Tử các có Đan Phàm, hai người này, có thể nói là thanh danh hiển hách ở bên trong toàn bộ Kiếm Vực.
- Không thấy được hàng chữ này sao?
Nhưng khi thủ vệ nghe Mục Vân báo tên, lập tức chỉ chỉ bên phải.
Giờ khắc này trên vách tường bên phải, có khắc một hàng chữ.
- Chó cùng Mục Vân, không thể đi vào.
Tám chữ bị khắc vào trên vách tường, không nhìn kỹ, quả thật nhìn không ra.
Nhìn thấy tám chữ, Mục Vân giật mình.
Hắn tựa hồ không có đắc tội người Sinh Tử tông nha.
Làm sao lại xuất hiện loại tình huống này.
Suy nghĩ một chút, Mục Vân dần dần có phần sáng tỏ.
Hà Tử Nhiên.
- Ha ha... Cáo từ.
Mục Vân trực tiếp rời đi, không nói hai lời.
Mà sau khi Mục Vân rời đi, bên trong Hà phủ, một thân ảnh bước ra.
- Đi rồi?
- Đã rời đi!
Hộ vệ cung kính nói.
Người đi ra, chính là Hà Tử Nhiên.
Hà Tử Nhiên nhìn về phía trước, cười nhạo nói:
- Tiểu tử này đến, tuyệt đối không có ý tốt, lần này, cuối cùng xả được cơn giận.
Nghe đến lời này, hộ vệ lập tức chắp tay nịnh nọt nói:
- Nhị thiếu gia anh minh, Mục Vân này căn bản không dám nói thêm câu gì, chỉ có thể nén giận.
- Còn không phải đại ca ta đang ở đây, kẻ này thế nào dám phách lối?
Hà Tử Nhiên phẫn hận nói:
- Ta ngược lại muốn nhìn một chút, gia hỏa này đến cùng có bản sự lớn bao nhiêu.
- Mấy người các ngươi tô màu lên cho tám chữ trên bức tường, bắt mắt một chút, ta chính là muốn nói cho Mục Vân biết, hắn ở trong mắt Hà Tử Nhiên ta, không có gì khác một con chó.
Nghe đến lời này, mấy người còn lại nào sẽ nói thêm cái gì, từng tên khom người cúi đầu, đầy cung kính.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, mặt Mục Vân không biểu tình trực tiếp rời đi Hà phủ.
Hà phủ, chính là một trận nhãn, thế nhưng Hà Tử Nhiên làm một màn như thế.
Quả thực tìm đường chết.
- Thế nào rồi?
Nhìn thấy Mục Vân trầm mặc trở lại Vũ các, bọn người Bích Thanh Ngọc cùng Vương Tâm Nhã đi tới.
- Vân lang, không phải chàng đi nói chuyện với Hà Tử Dục sao?
Nhìn thấy sắc mặt Mục Vân âm trầm, Vương Tâm Nhã đi lên phía trước, quan tâm hỏi.
- Đừng nói nữa.
Huyết Vãng Sinh đi theo Mục Vân, mở miệng nói:
- Vừa tới cửa vào Hà phủ, ai biết, người Sinh Tử tông bên trong Hà phủ thế mà viết lên trên cửa ra vào tám chữ ‘chó cùng Mục Vân không được đi vào’, quả thực là trần trụi mắng chửi người.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã thở hỗn hển, quát to:
- Người Sinh Tử tông cuồng vọng như thế, ta đi giáo huấn bọn hắn một chút.
- Không cần.
Mục Vân phất phất tay nói:
- Bọn hắn đã không cho cơ hội gặp mặt, bí tàng này cũng không cần mở ra.
Nghe đến lời này, mấy người đều biến sắc.
- Tốt!
Bích Thanh Ngọc cũng gật đầu nói.
Hảo? Tốt cái gì?
Mấy người đều không biết chuyện gì xảy ra.
- Chúng ta không mở bí tàng nữa.
Bích Thanh Ngọc nhìn Mục Vân, gật đầu nói:
- Lúc nào Mục công tử nói muốn mở, chúng ta lại mở.
Bích Thanh Ngọc vừa dứt lời, khóe miệng Mục Vân hiện ra ý cười.
Chó cùng Mục Vân, không được đi vào.
Tám chữ to thật uy vũ. Hắn sẽ để cho đám người Sinh Tử tông từng ngụm nuốt vào bụng tám chữ to này.
Mà theo võ giả tụ tập bên trong Vẫn Tinh thành càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người rửa mắt mà đợi, đến cùng lúc nào mở ra bí tàng.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Vũ các thế mà truyền ra tin tức.
Bí tàng, không mở nữa.
Không mở, nói đùa cái gì?
Rất nhiều người bọn hắn từ nơi rất xa chạy tới, chính là vì tiến vào bên trong bí tàng, mà lại là một đường chạy đến, tổn thất tính mệnh của không ít đồng bạn.
Bây giờ nói không mở.
Lập tức có người không đồng ý. bên ngoài Vũ các, bị vây chật như nêm cối.
Nhưng đám người cũng không dám lỗ mãng.
Dù sao, nếu thật bức gấp, bí tàng thật sự sẽ không mở ra nữa.
Tất cả mọi người đang lên án, chỉ muốn tìm một cái thuyết pháp.
Thế nhưng, bên trong Vũ các lại căn bản không có thuyết pháp gì.
Toàn bộ Vũ các bị vây mười ngày, thế nhưng căn bản không có người ra mặt.
Nhưng mười ngày sau, một thân ảnh xuất hiện bên ngoài Vũ các.
Chính là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn Sở Thiên Vận.
Sở Thiên Vận phổ thông đến cực điểm, đứng ở ngoài cửa Vũ các, mọi người nhất thời trầm mặc.
Có Sở Thiên Vận đến, nơi nào có phần của bọn hắn.
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đệ nhất phong, Sở Thiên Vận, đến đây bái phỏng.
Sở Thiên Vận giờ phút này đứng ở bên ngoài Vũ các, chắp tay cao giọng nói.
Thấy cảnh này, đám người nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận