Vô Thượng Thần Đế

Chương 2119: Cường Giả Kim Tiên (2)

Hiện tại, đệ tử cảnh giới Kim Tiên của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn xuất hiện, kết quả, không cần nói cũng biết.
Như thế, chỉ có chết.
Đám người giờ khắc này trầm mặc.
Mục Vân thì không thể nào ngồi chờ chết.
Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đột nhiên xuất hiện hơn mười vị Kim Tiên, lại thêm những Chân Tiên thực lực cao cường, đệ tử tứ đại Hoàng Kim cấp thế lực, phản kháng chính là chết.
Đối mặt Kim Tiên, Mục Vân không có chút phần thắng.
Lại thêm, lần này đến mấy vị, còn không biết cảnh giới và thực lực gì.
Hắn không dám lỗ mãng.
Thế nhưng ngồi chờ chết, càng không phải tính cách của hắn.
Mục Vân xoay người, nhìn Bích Thanh Ngọc một chút.
Hai người gật đầu.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Kia Lộ Đạp Vân nhìn Mục Vân, nói:
- Bên trong Kiếm Môn, một ít phong chủ cố ý ngươi, chỉ tiếc, ngươi thực sự gian ngoan không thay đổi.
- Vương Tâm Nhã nhất định chết, nếu ngươi muốn theo nàng cùng chết, ta có thể thành toàn ngươi, thế nhưng ngươi bây giờ, nếu có thể chém giết Vương Tâm Nhã, ta có thể đề cử ngươi tiến vào đệ nhất phong.
Lộ Đạp Vân nhìn Mục Vân, lãnh đạm nói.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người cũng nhìn chằm chằm Mục Vân.
Tại Tiên giới, chỉ cần có thực lực, nữ nhân gì không chiếm được?
Mục Vân hiện tại, lựa chọn giết Vương Tâm Nhã, đó chính là lên như diều gặp gió, dựa vào Thiên Thánh tư chất của mình, tuyệt đối tiềm lực vô tận.
Tất cả mọi người đang chờ đợi, Mục Vân đến cùng sẽ làm lựa chọn gì.
- Ha ha...
Mục Vân đi ra một bước, cười nhạt nói:
- Ngươi chẳng lẽ muốn để ta giết vợ chứng đạo?
- Có gì không thể?
- Có gì có thể?
Mục Vân lại đột nhiên cười nhạo nói:
- Lộ Đạp Vân hả? Ta nhìn ngươi, niên kỷ không nhỏ nhỉ? Mới vừa tới cảnh giới Kim Tiên, đoán chừng phong chủ đệ nhất phong các ngươi sớm nên tức chết.
- Làm càn!
Kia Lộ Đạp Vân không có mở miệng, Phong Động Thương lại quát:
- Phong chủ đệ nhất phong ta chính là Thiên Kiếm Tử tiếng tăm lừng lẫy, Lâm Văn Hiên đại nhân, là tồn tại mà ngươi có thể đề cập?
- Ồ? Xem ra, các ngươi nhận biết Lâm Văn Hiên?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Nói như thế, nếu Lâm Văn Hiên biết hắn dạy bảo ra bầy ba ba các ngươi, không biết có tức chết hay không?
- Ngươi muốn chết.
Mục Vân nói lời này không khác phỉ báng phong chủ đệ nhất phong bọn hắn, ba người há có thể không giận.
Mà bản chất thiên tư ba người ngu dốt, có thể đến Kim Tiên, nhờ có phong chủ đề bạt, hiện tại nghe Mục Vân nói vậy, càng nổi trận lôi đình.
- Mục Vân, lần này, cho dù ngươi đáp ứng giết thê tử ngươi, ngươi cũng chết.
Phiến Vũ lạnh lùng quát.
Sở Thiên Vận nhìn Mục Vân, giống như nhìn một người chết.
Gia hỏa này hoàn toàn muốn chết.
Ba người bọn họ có địa vị không thấp bên trong đệ nhất phong, đắc tội ba người, giết Mục Vân, Mục Vân cũng không có chỗ giải oan.
Tiểu tử này thế nào không biết nhường nhịn.
- Ta chết?
Mục Vân lại cười hắc hắc nói:
- Lộ Đạp Vân, Phong Động Thương, Phiến Vũ, ta tạm thời ghi nhớ tên của ba người các ngươi, sớm muộn cũng có một ngày, ba người các ngươi sẽ cúi đầu nghe theo ghe ta hiệu lệnh.
- Nhưng hiện tại...
Mục Vân vừa dứt lời, vỗ tay.
Oanh...
Cửa lớn đại điện mở ra.
- Ta còn có chuyện quan trọng hơn đi làm, muốn giết ta, thì cùng lên giết ta đi.
Vừa dứt lời, đại điện mở ra, Mục Vân lôi kéo Vương Tâm Nhã, một đường phi nhanh, tiến vào bên trong.
Thế giới trắng xoá, hết thảy hồn lực dò xét đều không thể xâm nhập, Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã biến mất.
- Đi!
Mà giờ khắc này, Bích Thanh Ngọc cũng mang theo Thất Vũ Sinh tiến vào bên trong đại điện.
Huyền Thiên ha ha cười nói:
- Các vị, có gan tiến vào, ai sống ai chết, còn chưa nhất định đâu.
Nhanh như chớp, đám người tới gần đại môn, trong khoảnh khắc giống như nhìn thấy sinh lộ, xông vào.
Mà những người khác còn thừa thì không có vận khí tốt.
- Giết!
Lộ Đạp Vân khẽ quát một tiếng, mang theo đám người giết vào đến bên trong đại điện.
- Chạy? Bọn gia hỏa này chạy vào ngõ cụt, còn nghĩ rời đi nơi đây?
Phong Động Thương cười nhạo nói:
- Ta thích nhất trò chơi diều hâu vồ gà con.
- Các ngươi lưu lại ba người, giải quyết bọn gia hỏa này, ghi nhớ, hiện tại một tên cũng không để lại, thế mới tốt!
Phiến Vũ ra lệnh, đông đảo đệ tử bắt đầu xung phong.
Tam đại Kim Tiên lại tiến vào bên trong Di Thiên đại điện.
Mà lúc này, Mục Vân mang theo Vương Tâm Nhã tiến vào đại điện, đại điện rộng như một thế giới khác, một ánh mắt không nhìn thấy phần cuối, Tiên khí trắng xoá, căn bản đánh không tan.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người thất kinh.
Mục Vân ôm lấy Vương Tâm Nhã, lao nhanh rời đi.
- Hiện tại thế nào?
Nhìn Tâm nhi trong ngực, Mục Vân quan tâm hỏi.
- Đỡ hơn nhiều!
Vương Tâm Nhã gật đầu nói:
- Vừa rồi cũng không có nhận bị thương quá lớn, chỉ bị Liễu Phong Vân đánh lén mà thôi, chàng thả ta xuống đi.
- Khó mà làm được!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Ôm nàng rất dễ chịu.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã xì mắng:
- Lúc nào rồi mà chàng còn có tâm tư nói đùa.
- Yên tâm đi!
Mục Vân thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì, những tên kia đều phải chết.
- Ừm!
Vương Tâm Nhã đã quen, không hỏi Mục Vân cớ gì, chỉ biết lời Mục Vân nói liền sẽ làm được.
- Phía trước có một đại điện, chúng ta đi vào trước nghỉ ngơi một chút.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Nơi này, mỗi giờ mỗi khắc tràn ngập Tiên khí, mà hồn lực dò xét cũng sẽ bị trở ngại rất lớn.
- Bọn hắn tạm thời muốn tìm đến chúng ta, cũng không quá dễ dàng.
- Ừm!
Hai người cùng nhau tiến vào bên trong đại điện, Mục Vân mới buông Vương Tâm Nhã xuống.
Bên trong một tòa đại điện này có ánh sáng sáng sủa, đồ vật bên trong cũng sáng bóng, lưu ly ngọc trụ, tầng cao nhất lại có màu vàng kim, nhìn qua khí thế mà xinh đẹp.
Toàn bộ đại điện trống rỗng, không một thân ảnh.
Không biết ai kiến tạo một nơi như thế này.
Chẳng lẽ là vị đại sư huynh kia của mình.
Nhưng kiến tạo một địa phương như thế ở đây mà không có bất kỳ thứ gì tồn tại, muốn làm gì?
Vốn cho rằng nơi này hội là bảo tàng vô tận, nhưng mà cái gì cũng không thấy.
- Tiểu Thất!
Mục Vân hiện tại gọi Tiểu Thất ra, sờ sờ đầu Tiểu Thất, cười nói:
- Ngươi xem trong này một chút có vật liệu ngươi thích hay không, nếu như có, nói cho cha, đi thôi, chú ý an toàn.
- Ừm ừm!
Tiểu Thất vừa dứt lời, hóa thành một tia sáng bảy màu biến mất không thấy gì nữa.
Vương Tâm Nhã hiện tại đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, nói:
- Cha? Một mình chàng còn làm cha của rồng? Cẩn thận cha mẹ ruột gười ta biết được, làm thịt chàng.
- Sao lại như vậy? Tốt xấu gì ta cũng tận tâm tận lực dưỡng dục Tiểu Thất mà.
Mục Vân nhìn bốn phía, lần nữa nói:
- Tâm nhi, nàng còn nhớ rõ, ta đã nói qua cho nàng, một vị sư tôn kiếp trước của ta tên Diệt Thiên Viêm, có thu ba vị đệ tử, ta xếp thứ ba, trên có một sư huynh, tên Lục Thanh Phong, một sư tỷ, tên Diệp Tuyết Kỳ.
- Lục Thanh Phong là sư huynh của chàng?
- Đúng thế.
- Kiếm Thánh Lục Thanh Phong, người xưng Thanh Sơn Kiếm Thánh!
Vương Tâm Nhã kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới, thế mà là sư huynh của chàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận