Vô Thượng Thần Đế

Chương 2126: Gặp Lại Lâm Văn Hiên

Người này một thân bọng máu, thân ảnh mạnh mẽ, khí tức nồng hậu dày đặc, giống như mệnh quỷ hành tẩu trong Địa Ngục.
- Khặc khặc...
Tiếng cười lạnh nhàn phát ra từ trong miệng, mang theo hương vị khiếp người.
Mà ở bên cạnh hắn, từng đạo huyết tuyến chậm rãi bay lên, lan tràn tại toàn bộ đại điện.
Khoảnh khắc, những người chết đi bên trong đại điện bị huyết tuyến quấn quanh, hóa thành thây khô.
- Chết sấp sỉ sáu vạn người, Cửu Trọng Linh Tháp của ta rốt cục tiến thêm một bước.
Tiếng nói của nam tử đầy lạnh lùng, mang theo khí tức khủng bố để người phát run.
Từng sợi tơ tiến vào trong cơ thể nam tử, cuối cùng, hòa tan đến một tiểu tháp phía trên đỉnh đầu.
- Vô Cực Ngạo Thiên.
Trong lúc nam tử hưng phấn nhếch miệng, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Người tới một thân trường bào màu trắng, khí tức toàn thân mang theo một cỗ cảm giác bá đạo xông thẳng tới chân trời.
- Ngươi là ai?
Nhìn người tới, Vô Cực Ngạo Thiên cẩn thận, gò má hơi có chút tái nhợt mang theo một tia cảnh giác.
- Ta là ai?
Nam tử áo trắng khẽ mỉm cười, không nói nhiều, lung lay trường kiếm ôm ở trước ngực.
- Ngươi là...
- Không phải ngươi quy thuận Mục Vân à? Hiện tại dựa vào Cửu Trọng Linh Tháp làm những chuyện này?
Nam tử áo trắng chậm rãi nói:
- Vu Thừa Phong bức hiếp ngươi rồi?
- Tự nhiên không liên quan đến chuyện của lão, ta bị Cửu Trọng Linh Tháp trói buộc, đời này, đều không thể tách khỏi quan hệ với tháp này, cho nên, mới biến thành bộ dáng như vậy.
Vô Cực Ngạo Thiên bình tĩnh nói:
- Ngươi đến cùng là ai?
Nam tử áo trắng vẫn không đáp lời, ngược lại cười nói:
- Đã như vậy, Vu Thừa Phong ở đâu? Ngươi tốt nhất nói cho ta.
- Nói cho ngươi?
Vô Cực Ngạo Thiên cười nhạo một tiếng, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, Vô Cực Ngạo Thiên xuất hiện bên cạnh nam tử áo trắng, một tay trảo ra.
Không gian xê dịch, cảnh giới Kim Tiên.
Nhìn Vô Cực Ngạo Thiên xuất hiện bên người, trường kiếm trong tay nam tử chưa từng ra khỏi vỏ, một chưởng đẩy ra.
Phanh...
Bành tiếng trầm thấp vang lên, Vô Cực Ngạo Thiên rơi xuống mặt đất.
- Cảnh giới Kim Tiên? Không sai không sai... Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đi theo ta đi.
Nam tử áo trắng chậm rãi nói:
- Vu Thừa Phong lão già kia nhanh ra gặp ta mới tốt, nếu không...
Thanh kiếm lộ ra vỏ kiếm một nửa, hàn quang lạnh thấu xương, xuất hiện.
Vô Cực Ngạo Thiên khiếp sợ không thôi.
Hắn thiên tân vạn khổ, cả ngày lẫn đêm tương liên cùng Cửu Trọng Linh Tháp, hấp thu huyết khí, tăng lên tới cảnh giới Kim Tiên.
Thế nhưng lại là như đứa bé ở trước mặt nam tử áo trắng.
- Tại sao ta phải đi theo ngươi?
Vô Cực Ngạo Thiên không phục nói.
- Bởi vì... Hắn!
Nam tử áo trắng nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi ở chỗ này hấp thu huyết khí của thí luyện giả, thật cho rằng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn không biết? Không muốn chết, nên theo ta rời đi, Kiếm Vực sắp xuất hiện gợn sóng, ngươi một người, lại có thể thay đổi gì?
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên trầm mặc không nói.
- Ngươi đến cùng là ai?
- Ta sao?
Nam tử áo trắng lần nữa hai tay ôm kiếm, nhìn về phía phương xa, thì thầm nói:
- Ngươi ngày sau gọi ta là nhị Ngục Vương đi.
Nhị Ngục Vương!
Nghe được xưng hô thế này, thần sắc Vô Cực Ngạo Thiên biến đổi.
- Được rồi, hiện tại mang ta đi tìm Vu Thừa Phong, người này, cũng coi là một nhân vật, chỉ là những năm gần đây lén lén lút lút, không biết đang làm cái gì.
Nam tử áo trắng mỉm cười, không thèm để ý nói.
Vô Cực Ngạo Thiên hiện tại lại không biết tiến thối.
Nam tử trước mắt có thực lực mạnh mẽ, hơn xa hắn.
Tiến hay lùi, hắn cũng không biết.
Mà nam tử tiến vào bên trong đại điện, nhìn cảnh trí bên trong, thì thầm tự nói.
- Một vạn năm, chờ đợi trọn vẹn một vạn năm.
Nhìn hết thảy, nam tử hờ hững nói:
- Hết thảy, đều nên giải quyết.
...
Cùng lúc đó, Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã đang nhanh chóng chạy trốn, càng lúc càng nhanh.
Hai thân ảnh không ngừng lao nhanh.
Đám huyết nhân kia đã biến mất tại thời điểm bọn hắn rời khỏi Di Thiên đại điện, tuyệt không nhìn thấy, giống như hư không tiêu thất, sau đó, huyết tuyến trên trời cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Lúc đầu, Mục Vân nghĩ những huyết nhân kia tồn tại có thể ngăn cản đám người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn một ít, nhưng bây giờ, căn bản không có khả năng.
Lộ Đạp Vân ba người thực lực mạnh mẽ, mặc dù hắn trước hết nhất chạy đến, thế nhưng ba người chính là Kim Tiên, tốc độ nhanh hơn hắn rất nhiều, khoảng cách trong lúc đuổi trốn dần dần kéo gần.
- Vân lang, bọn hắn sắp đuổi đến rồi.
- Đến!
Mục Vân nhìn về phía trước, từng tòa sơn mạch, phấn chấn nói:
- Đi thôi!
Vừa dứt lời, lôi kéo Vương Tâm Nhã, hai người tiến vào trong núi lửa.
Mà giờ khắc này, những tiên thú vừa xuất hiện căn bản không có cách ngăn cản Mục Vân.
Mạnh mẽ đâm tới, Mục Vân dọc theo sơn mạch tiến vào chỗ sâu.
Mà cùng nhất thời, ba người Lộ Đạp Vân mang theo môn hạ đệ tử lao nhanh tới.
- Lộ sư huynh, hai người bọn họ tiến vào bên trong vùng núi này.
- Truy!
Lộ Đạp Vân nói:
- Mặc kệ như thế nào, Mục Vân, phải chết!
Đám người ầm ầm xông ra ngoài.
Mà lúc này, phía sau đám người, mấy thân ảnh lại không nhanh không chậm đi theo.
Một người cầm đầu chính là Bích Thanh Ngọc.
- Tiểu thư, chúng ta muốn hay không...
Kiếm Nhất Minh đi theo phía sau, mở lời.
- Tạm thời nhìn đi.
Bích Thanh Ngọc chậm rãi nói:
- Bởi vì trước đó đã Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta bộc lộ ra đã rất nhiều thứ, nói không chừng lần này Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sẽ sinh nghi Bích Lạc hoàng tuyền tông, chuyện này, không cần tham gia.
- Thế nhưng Mục công tử có nguy hiểm, chúng ta không nhúng tay vào...
- Hắn? Có nguy hiểm?
Bích Thanh Ngọc ha ha cười nói:
- Ta lo lắng, mấy người Lộ Đạp Vân lần này có thể chết không có chỗ chôn hay không.
Nghe đến lời này, Kiếm Nhất Minh cũng không lên tiếng nữa.
Kiến giải và nhận biết của Bích Thanh Ngọc nhiều hơn bọn hắn, cũng không lo lắng.
Đội ngũ mênh mông liên tục gào thét tiến vào bên trong dãy núi.
Kim Nguyên Tụ Thần Đan và Trường Hồng Quán Nhật Thương, sớm đã khiến cho bọn hắn triệt để đỏ mắt.
Oanh...
thời điểm mọi người xông vào bên trong dãy núi, từng tiếng oanh minh không ngừng vang lên.
Tiếng lốp bốp, liên tục.
Sau tiếng oanh minh là tiếng chém giết.
Bên trong dãy núi tựa hồ phát sinh xung đột mãnh liệt.
Mà lúc này, Mục Vân mặc kệ đám người đang đuổi theo và những đại điểu kia xảy ra chuyện gì.
Dọc theo con đường trước đó, đến đến chỗ sâu trong sơn mạch, đến một đại điện.
Chỉ là bên trong đại điện giờ khắc này, lại giống như ngôi mộ chết, không có chút tiếng động.
- Lâm tiền bối!
Mục Vân đứng chỗ cửa vào đại điện, thử gọi một tiếng.
Chỉ là đại điện trống trải, chỉ có hắn và Vương Tâm Nhã hai người, căn bản không có những người khác.
- Lâm Văn Hiên tiền bối?
Mục Vân lần nữa hô to một tiếng, thế nhưng bên trong đại điện trống rỗng.
- Ta là Mục Vân, đến giải cứu tiền bối.
Mục Vân lần nữa mở miệng.
Vẫn không có bất kỳ tiếng động gì.
Mục Vân cả gan đi lên một bước, nhìn về phía trước, cẩn thận từng li từng tí.
Thế nhưng cái gì cũng không có.
Hắn đi đến trung ương đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận