Vô Thượng Thần Đế

Chương 213: Liền Để Hắn Chạy Trần Truồng

Khô Du Chá!
Vốn là một học viên lớp sơ cấp, về sau thành tích biểu hiện ra xuất sắc, trở thành một vị chủ nhiệm đạo sư trong sáu lớp cao cấp.
Quan trọng nhất là, Khô Du Chá này, chính là một tay Trịnh Thành Vân đề bạt ra, Trịnh Thành Vân có thể nói là có ân tái tạo đối với hắn.
Mấy người ở nơi này đều biết, Khô Du Chá vô cùng cung kính nghe lời Trịnh Thành Vân
Trước mắt, có người đối xử với Trịnh Thành Vân như thế, nếu bị Khô Du Chá nhìn thấy, vậy sẽ rất thú vị.
- Là ai to gan như vậy?
- Mục Vân!
- Ồ? Chính là vị thiếu tộc trưởng Mục gia mới được lập?
Vương Hinh Vũ ngẩn người, cười nói:
- Xem ra, vị thiếu tộc trưởng Mục gia này thật đúng là xem Lôi Phong viện thành hậu hoa viên của hắn!
- Thành hậu hoa viên?
Ngạn Vân Ngọc cười nói:
- Hậu hoa viên, hắn nên đi Thổ viện mới đúng, nơi đó mới là đại bản doanh thiên hạ với nhân tài Mục gia, tới đây là đến nhầm nơi rồi.
- Nhưng ta cũng xác thực muốn nhìn một chút, trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Mục thiếu tộc trưởng có thể giúp lớp chín sơ cấp thăng lên thành lớp chín trung cấp, đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
- Ai u, trò hay đến rồi!
Ngay vào giờ phút này, Tiêu Bất Ngữ cười ha ha một tiếng, nhìn về phía biên giới võ trường ở xa xa, lập tức vui lên.
Ở nơi đó, mấy chục đạo thân ảnh chen chúc nhau tiến lên.
Một người cầm đầu, khuôn mặt khôi ngô, mở to hai mắt, tràn đầy sát khí đi giữa trong đám người đang tiến lên.
Chính là Khô Du Chá!
- Quả nhiên là trò hay đến rồi!
Ngạn Vân Ngọc cũng nở nụ cười.
Hắn lại muốn nhìn thử, lần này, Mục Vân làm sao giải quyết!
Tự cho là thiếu tộc trưởng Mục gia, có thể làm xằng làm bậy trong Lôi Phong viện, Mục Vân này thực sự là quá cuồng vọng, nên xuất hiện một người, dạy cho hắn huấn một bài học.
Bản thân Khô Du Chá là chủ nhiệm đạo sư lớp 6 cao cấp, bản thân chính là Linh Huyệt cảnh lục trọng, mở huyệt Mệnh Môn.
Linh Huyệt cảnh tứ trọng, võ giả mở huyệt Dương Lăng Tuyền, huyệt khiếu chân nguyên hai tay hai chân hoàn toàn mở ra, thực lực rất mạnh.
Mà ngũ trọng, thì mở huyệt Quan Nguyên, huyệt Khí Hải, hai đại huyệt khiếu này cùng một nhịp thở, chính là nơi bộc phát chân nguyên võ giả.
Lục trọng thì là huyệt Mệnh Môn với huyệt Thận Du, hai đại huyệt khiếu này ở sau vị trí đan điền, đến cảnh giới này, củng cố cảnh giới không đáng kể.
Ngũ trọng, lục trọng là hai đại cảnh giới, có thể nói là hai cái đại cảnh giới cực kỳ quan trọng với võ giả.
Bây giờ, Khô Du Chá chính là lục trọng, hắn đã mở huyệt Mệnh Môn, đan điền vững chắc, chân nguyên hùng hậu, thân thể thông suốt một mạch, thực lực mạnh mẽ.
Mà Mục Vân trói bắt Trịnh Thành Vân, để hắn chạy trần truồng, Khô Du Chá không bị tức giận mới là lạ.
- Các ngươi đang làm gì?
Đang lúc đoàn người Mục Vân cởi quần áo trên người Trịnh Thành Vân, Đinh Hà, một âm thanh hét to, đột nhiên vang lên.
Rầm rầm hơn mười người, vây quanh, Khô Du Chá cầm đầu, nhìn Mục Vân, hai mắt như sắp phun ra lửa.
- Khô Du Chá! Nhanh cứu ta!
Giờ phút này, toàn thân trên dưới Trịnh Thành Vân chỉ còn lại một cái quần cộc, nhìn thấy Khô Du Chá, như nhi tử gặp cha, kém quỳ xuống khóc rống.
- Mục Vân, ngươi cư nhiên cuồng vọng như thế, Trịnh chủ nhiệm chính là chủ nhiệm học viện, ngươi sao dám như thế đối với hắn?
- A? Ngươi là ai?
- Ta chính là Khô Du Chá, là chủ nhiệm đạo sư lớp sáu cao cấp!
- Hửm... Chưa từng nghe qua!
ửm, chưa từng nghe qua?
Khô Du Chá nghe được lời này của Mục Vân, kém chút đã phun ra một ngụm máu.
Toàn bộ Lôi Phong viện, lớp sơ cấp trên dưới có một trăm cái, mấy chục lớp trung cấp, nhưng lớp cao cấp chỉ có mười lớp, Mục Vân lại còn nói không biết.
- Ngươi đủ cuồng vọng, đáng tiếc, ngươi quá làm càn.
Khô Du Chá lười biếng mở miệng, trực tiếp quát:
- Thả người!
- Ta thả mẹ nó cái rắm!
Mục Vân nhìn Khô Du Chá, cũng lười phản ứng.
Hắn chỉ là giáo huấn Trịnh Thành Vân một chút, đột nhiên lại nhảy ra một chủ nhiệm đạo sư lớp sáu cao cấp.
Hắn muốn làm một chuyện trôi chảy, lại khó như vậy.
- Không thả? Ngươi muốn chết.
Khô Du Chá lười biếng nói nhảm, cuối cùng cũng ra tay.
- Ra tay sao? Tốt!
Mục Vân thấy Khô Du Chá động thủ, hắn vừa định tiến lên, hai tiếng xé gió, lại đột nhiên vang lên.
Thanh Trĩ Thanh Sương đã ra tay.
Lần trước, Mục Vân ngoài ý muốn xảy ra chuyện, Mục Thanh Vũ đã mệnh lệnh hai nàng, vô luận là người nào, chuyện gì, chỉ cần tổn thương Mục Vân, tất cả đều xử lý.
Giết không tha!
Cho nên, hai người không có chút nào lưu thủ, trực tiếp đứng đối đầu Khô Du Chá.
- Ai, muốn ra tay, đều không có cơ hội...
Thấy cảnh này, Mục Vân đành phải thở dài:
- Hiền Ngọc, lột sạch lão hồ ly này, bắt đầu chạy trần truồng.
- Vâng!
Lâm Hiền Ngọc không nói hai lời, trực tiếp lột sạch quần áo Trịnh Thành Vân, chỉ còn lại lớp da.
- A...
Tiếng kêu rên vang lên, Trịnh Thành Vân muốn tự tử.
Muốn dừng lại nhưng cũng không dám ngừng, một đường chạy.
- Mục Vân, ta muốn giết ngươi.
Thấy cảnh này, Khô Du Chá nổi trận lôi đình.
- Giết ta? Ngay cả hộ vệ của ta đều đánh không lại, còn muốn giết ta?
- Ngươi... Dựa vào hai tiểu cô nương, có gì tài cán? Nam nhân ăn bám.
Khô Du Chá mắng to.
- Dựa vào tiểu cô nương, cũng phải có để dựa vào, ngươi muốn dựa vào còn không có đâu, đây cũng là một loại bản lãnh.
Mục Vân không thèm để ý hắn, tiếp tục nhìn Trịnh Thành Vân, Đinh Hà trần chuồng chạy.
- Học viên lớp sáu cao cấp nghe lệnh, lên cho ta, đánh, hung hăng đánh, đánh Mục Vân kia cho ta, để phụ mẫu hắn cũng không nhận ra.
- Vâng!
Bị Thanh Trĩ, Thanh Sương quấn lấy, Khô Du Chá đành phải hạ lệnh:
- Tất cả trách nhiệm, ta sẽ gánh!
- A? Đánh không lại, muốn đánh hội đồng à?
Mục Vân cười hắc hắc, bước ra một bước.
- Sư tôn, chúng ta tới.
Bọn người Thiết Phong theo sát phía sau, sĩ khí dâng cao.
- Cút sang một bên.
Mục Vân không kiên nhẫn khoát tay áo, nói:
- Chỉ mấy người các ngươi, còn chưa đủ để người ta cắn trả đâu, ngược lại các ngươi lên, người ta đều là học viên lớp cao cấp, chí ít đều là cảnh giới Linh Huyệt cảnh tam trọng, các ngươi không được.
- Sư tôn...
- Cả ngày dạy các ngươi võ giả tri thức, chưa hề biểu diễn qua thực chiến chân chính cho các ngươi, hôm nay, ta tới, các ngươi nhìn kỹ, mỗi một điểm, cũng không thể bỏ lỡ, hiểu chưa?
- Vâng!
- Vâng!
Nghe được Mục Vân, toàn bộ lớp chín trung cấp dâng lên chiến ý.
Mục Vân vẫn luôn giảng dạy bọn hắn, nhưng lại chưa bao giờ đích thân dạy qua, cho nên bọn hắn vẫn không biết đến cùng thực lực Mục Vân là như thế nào!
- Mục đạo sư chỉ là Linh Huyệt cảnh tam trọng, những học viên Khô Du Chá mang tới đều là lớp sáu cao cấp, thật được không?
Hoàng Vô Cực có phần lo lắng nói.
- Hoàng Vô Cực, ngươi biết cái cọng lông, Mục đạo sư đây chính là công phu miệng với công phu thật đều như nhau, tiểu tử ngươi dám hoài nghi Mục đạo sư?
Cánh tay Cảnh Tân Vũ uốn lượn, hô.
- Được rồi, các ngươi chớ quấy rầy, tùy thời chuẩn bị ra tay là được.
Nhìn mấy người ngươi tranh ta đoạt, Tô Hân Nhiên nhếch miệng, cực kỳ hâm mộ nói:
- Mục đạo sư thật là quá tuấn tú, ta muốn sinh tiểu hài tử cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận