Vô Thượng Thần Đế

Chương 2134: Già đến

- Ngươi nói tiếp.
Liễu Như Tuyết nhìn Mục Vân, nắm chặt bàn tay, nói:
- Một đệ tử Thiên Kiếm lâu như ngươi sao có thể biết Lâm Văn Hiên, ngươi có phải hay không... Nhìn thấy hắn rồi?
- Nếu ta nhìn thấy hắn, hiện tại, Lâm Văn Hiên đứng ở trước mặt ngươi, ngươi nên như thế nào xử lý?
Mục Vân lần nữa nói:
- Là hất ra Lục Khiếu Thiên bên cạnh ngươi, quay về với Lâm Văn Hiên? Chỉ là thân thể tàn tạ này của ngươi, chỉ sợ Lâm Văn Hiên sẽ không còn muốn ngươi đâu nhỉ?
Hoa...
Mục Vân vừa dứt lời, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
- Làm càn!
Kiếm Vô Song hiện tại mở miệng quát:
- Cho dù ngươi là đệ tử thí luyện lần này, sẽ tiến vào đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cũng không thể vô lễ với tiền bối.
- Đệ tử biết sai.
Mục Vân lần nữa nói:
- Đám người Lục Viễn Hàng năm lần bảy lượt muốn giết ta, đệ tử hiểu rõ đạo lý mạnh được yếu thua trong tiên giới, bọn hắn yếu, cho nên đệ tử giết bọn hắn, một tên cũng không để lại, Liễu phong chủ cùng Lục phong chủ mạnh, cho nên nhị vị muốn giết ta, liền đến đi, dù sao ta cũng không có năng lực phản kháng.
Lời này vừa ra, đông đảo đệ tử chỉ cảm thấy nội tâm thoải mái.
Rất nhiều đệ tử bốn đại tông môn tham dự thí luyện lần này.
Bọn hắn bị xem như mồi câu, để đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tùy ý đồ sát.
Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, giết bọn hắn, có thể.
Bọn hắn giết đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, lại là chịu lấy chết.
Đây là cái đạo lí gì.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo.
Lục Khiếu Thiên hiện tại phẫn nộ.
- Ngươi cho rằng nói như vậy, có thể kích động lên sóng gió gì? Tiểu tử, tử kỳ của ngươi, đến.
Lục Khiếu Thiên vừa dứt lời, tiến lên.
- Nói ra hết thảy chuyện này, ta đã không muốn sống, dù sao đều chết, trước khi chết, để hai vị phong chủ khó chịu, Mục Vân ta, chết có ý nghĩa.
Lục Khiếu Thiên chỉ cảm thấy, phẫn nộ trong lòng càng sâu.
Vạn năm trước, một tên gọi Mục Vân để hắn buồn nôn không chịu được.
Hiện tại, lại xuất hiện một tên.
- Vậy ta thành toàn cho ngươi.
Lục Khiếu Thiên hiện tại vung tay, cảm giác áp bách mạnh mẽ, úp mặt mà tới.
- Ha ha... Lục phong chủ, làm gì tức giận như thế.
Chỉ là ngay hiện tại, một tiếng cười ha ha vang lên.
Một thân ảnh từ xa mà đến gần.
- Tần Vô Nhai!
Nhìn người tới, sắc mặt Lục Khiếu Thiên xanh xám.
- Ha ha...
Tần Vô Nhai, một thân cẩm phục, dáng người cao ráo, nhìn qua giống như một tiên sinh dạy học, ôn tồn lễ độ.
- Ta cảm giác tiểu tử này nói rất đúng, Liễu Như Tuyết trước kia cùng Lâm Văn Hiên tình đầu ý hợp, Lục Khiếu Thiên ngươi không muốn mặt, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta nhìn Liễu phong chủ cũng không phải người tự ái, nói cho cùng, Lâm Văn Hiên trước kia chính là phong chủ đệ nhất phong, đều xem như bằng hữu của chúng ta.
- Vợ của bằng hữu là không thể lừa gạt, Lục Khiếu ngươi Thiên ngược lại không khách khí.
- Ngươi...
Lục Khiếu Thiên phát hiện, hiện tại, thật sự là chuyện buồn nôn gì đều có.
Tần Vô Nhai, cùng Lâm Văn Hiên năm đó chính là huynh đệ sinh tử, không có Lâm Văn Hiên, Tần Vô Nhai cũng không có khả năng trở thành phong chủ phong thứ ba mươi.
Những năm qua, hắn cùng Tần Vô Nhai rất không hợp nhau.
Hai phe xưa nay chạm mặt đều trào phúng nhau một phen.
Hiện tại, xuất hiện một Mục Vân, gan lớn nói ra hết thảy, Tần Vô Nhai không đến buồn nôn hắn mới là lạ.
- Tần Vô Nhai, ngươi tới làm cái gì?
- Ta làm cái gì? Lục Khiếu Thiên ngươi có thể ở đây, vì cái gì ta không được? Mà thí luyện sớm kết thúc, ta đương nhiên là muốn đến xem, đệ tử bên trong phong ta có khả năng gia tăng hay không.
Tần Vô Nhai nhìn Kiếm Vô Song, nói:
- Vô song, ngươi thật đúng là không hiểu chuyện, Lục phong chủ, Liễu phong chủ bọn hắn đến, không cho ta biết.
Nghe đến lời này, Kiếm Vô Song chỉ cười khổ.
Mấy phong chủ này đều già đời hơn hắn, hắn có thể nói là một vị phong chủ trẻ tuổi nhất tam thập tam phong, tư lịch cũng nhỏ nhất, gặp ai, đều muốn gọi một tiếng tiền bối.
- Tần Vô Nhai, chuyện hôm nay, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi nên xem đệ tử ngươi, xem đệ tử ngươi đi.
- Thế nào không liên quan gì đến ta rồi?
Tần Vô Nhai khẽ nói:
- Ta nhìn Mục Vân này rất tốt, nói không chừng nguyện ý tiến vào tam thập phong của ta làm đệ tử đây.
- Ngươi...
- Cãi nhau, còn thể thống gì.
Ngay hiện tại, phương xa có mấy thân ảnh kết bạn tới.
Trong mấy thân ảnh, có ba người,rõ ràng giống như quần tinh vây quanh vầng trăng, bị vòng quanh.
- Tham kiến chư vị trưởng lão.
Nhìn thấy ba người, một đám phong chủ cùng đệ tử tại chỗ khẩn trương, tất cung tất kính hành lễ.
Một tên trưởng lão cầm đầu, mở lời:
- Kiếm Vô Song, tam thập tam phong ngươi hôm nay thế nào náo nhiệt như vậy.
- Túc trưởng lão.
Kiếm Vô Song chắp tay nói:
- Thí luyện chẳng biết tại sao sớm kết thúc, mấy vị phong chủ tới đây nhìn, lần này chiêu thu đệ tử như thế nào.
- Ồ? Sớm kết thúc rồi?
Túc trưởng lão có mái tóc xám trắng, nhìn giống như lão đầu tử sáu bảy mươi tuổi, cười nói:
- Kết thúc, triệu tập ba mươi ba vị phong chủ chọn lựa môn hạ đệ tử là được, cãi nhau cái gì lnói?
- Liễu Như Tuyết, Lục Khiếu Thiên, Ninh Trạch Thiên, Tần Vô Nhai, bốn người các ngươi tới ngược lại là rất nhanh.
- Chúng ta vừa rồi đi ngang qua mà thôi.
Ninh Trạch Thiên cũng chắp tay cười nói.
Mấy vị phong chủ hiện tại câu nệ, hoàn toàn không có thái độ đứng ở trên cao như vừa rồi.
Mà giờ khắc này, Mục Vân len lén liếc một ánh mắt.
Phát hiện Túc trưởng lão tóc hoa râm, cũng không phải một trong ba vị thuỷ tổ trưởng lão của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn - Túc Tinh Hải, bộ dáng ngược lại tương tự Túc Tinh Hải.
Chẳng lẽ là con của hắn?
Mục Vân biết, Túc Tinh Hải lão già này từ ba vạn năm trước, sư tôn Diệt Thiên Viêm của hắn trở thành Thiên Kiếm Tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chính là một trong tam đại thuỷ tổ trưởng lão Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Lúc đầu, tam đại thuỷ tổ trưởng lão, hắn căn bản một người không biết, chưa thấy qua.
Vạn năm trước sư tôn bị giết, hắn giận dữ giết tới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cuối cùng, xông phá Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tam thập tam phong, càng đánh tới Kình Thiên Phong.
Cuối cùng, Kiếm Nam Thiên lão quỷ kia cùng ba vị thuỷ tổ trưởng lão liên thủ, hắn mới bị thua.
Thời điểm đó, hắn mới biết được, ba vị thuỷ tổ trưởng lão căn bản không phải tồn tại cao thâm mạt trắc, mà có thể là lão đầu quét rác, lão đầu canh cổng ở bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, khắp nơi đều có khả năng đụng phải.
Ba lão già kia ẩn tàng rất sâu.
Chỉ là vị này hiển nhiên cũng không phải Túc Tinh Hải, Mục Vân ban đầu ở bên trong đệ nhất phong, thời gian cũng không dài, cho nên cũng chưa quen thuộc nội bộ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Năm đó giao chiến, tựa hồ cũng chưa từng thấy qua gia hỏa này.
- Ninh Trạch Thiên, Lục Khiếu Thiên, các ngươi gấp gáp như vậy, có chút không công bằng.
Bên người Túc trưởng lão, một lão giả khoắc hắc bào, mở lời:
- Kiếm Vô Song còn không có thông tri phong chủ khác, các ngươi đến chỗ này không ổn, nhanh đi về.
- Phụ thân!
Ninh Trạch Thiên nhìn hắc bào trưởng lão mở miệng, hô:
- Vân nhi đã chết!
Phụ thân?
Một tiếng phụ thân này, triệt để hô để Mục Vân mộng bức.
Người đến là... Phụ thân của Ninh Trạch Thiên? Ninh Tranh?
Mục Vân hiện tại triệt để ngơ ngẩn.
Hắn vốn cho rằng giết trẻ nhỏ, người lớn đến gây chuyện, hiện tại ngược lại tốt, ngay cả già đều đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận