Vô Thượng Thần Đế

Chương 2138: Sư đồ mật ngữ

- Hiên nhi ta năm đó đối với ngươi rất chân thành, thậm chí vị trí phong chủ của ngươi hiện tại cũng đều do hắn tranh thủ cho ngươi, ngươi đâm hắn một kiếm.
- Có tội, đáng chém!
- Hứa lão, xin bớt giận!
Mà ngay hiện tại, một tiếng hô gấp gáp đột nhiên vang lên.
Tiếng kia vừa dứt, một thân ảnh đã đứng trước người Hứa Lâm.
Một thân trường bào màu trắng, trung ương trường bào có khắc một thanh trường kiếm, tóc dài buộc lên, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, người tới là một nam tử trung niên chừng bốn mươi.
Thấy cảnh này, Mục Vân nắm thật chặt U Ngữ Kiếm trong tay.
Kiếm! Nam! Thiên.
Mục Vân hận không thể giờ khắc này giết ra, chém Kiếm Nam Thiên thành muôn mảnh.
Sư tôn, bởi vì hắn mà chết, Diệt Thiên kiếm tông, bởi vì hắn mà chết.
Thậm chí mình, cũng bởi vì hắn, mới đạo tiêu bỏ mình trong lúc tranh đoạt Tru Tiên Đồ.
Đây hết thảy, đều bởi vì Kiếm Nam Thiên.
Hiện tại, khoảng cách gần như thế.
- Kiếm Nam Thiên, chỉ sợ, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra, ta không chết, mà còn đứng ở nơi này, đứng ở trước mặt ngươi, nhìn ngươi.
Vạn năm trôi qua, Kiếm Nam Thiên càng thêm tuổi trẻ hơn trước kia.
Mục Vân biết, đó cũng không phải Kiếm Nam Thiên càng sống càng nhỏ, mà bởi vì thực lực của hắn chỉ sợ lần nữa tinh tiến.
- Hứa lão!
Hai đầu lông mày Kiếm Nam Thiên mang theo một tia kiếm khí, có thể nói khí khái anh hùng hừng hực, nhìn Hứa lão, trên mặt đầy khiêm tốn.
- Liễu Như Tuyết nói thế nào cũng là một vị phong chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta!
Kiếm Nam Thiên cười bồi nói:
- Giết nàng, không hợp tình lý.
- Văn Hiên còn là Thiên Kiếm Tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, năm đó ta đã nói, Lục Thanh Phong người này được y bát của Diệt Thiên Viêm, thực lực thâm bất khả trắc, mà rất nhiều ý đồ xấu, để Văn Hiên truy sát hắn, rất nguy hiểm.
- Các ngươi ngược lại lơ đễnh, dẫn đến Văn Hiên vạn năm chưa từng tiến thêm, giờ mới có tình cảnh... Người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại.
Hứa Lâm càng nói càng kích động, thân thể đều run rẩy, sắc mặt Liễu Như Tuyết đã biến thành màu đỏ tía.
- Hứa lão, Văn Hiên đây không phải an toàn trở về rồi sao? Tông môn sẽ bù đắp cho hắn!
Kiếm Nam Thiên nói.
- Bù đắp? Thời gian vạn năm, ngay cả Thiên Kiếm Tử vạn năm trước đều đã tới, Văn Hiên hiện tại...
Hứa lão bi thống, hung ác nói.
Mà lời nói hơi chuyển, Hứa lão đột nhiên nói:
- Vừa hay đồ nhi ta trở về, nàng này có thể đưa ra vị trí phong chủ cho Văn Hiên.
Vừa dứt lời, lực đạo trên tay Hứa Lâm lần nữa tăng thêm.
- Sư tôn...
Ngay hiện tại, Lâm Văn Hiên được Mục Vân nâng đỡ, đứng dậy, nói:
- Sư tôn, không cần thương tổn nàng.
Lâm Văn Hiên nói:
- Người không biết không có tội.
Nghe đến lời này, Hứa Lâm từ từ thả tay xuống.
Liễu Như Tuyết thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cả khuôn mặt đã triệt để đỏ tía, nhìn Hứa Lâm, nội tâm vẫn có nỗi khiếp sợ.
Lão nhân này, quả thực khủng bố.
Nàng căn bản không có thể phản kháng.
- Tạm thời tha cho ngươi khỏi chết!
Hứa Lâm quát:
- Ghi nhớ, đây là đồ nhi ta tha cho ngươi một mạng.
Nghe đến lời này, Kiếm Nam Thiên ở một bên cũng thở dài một hơi.
- Hứa lão, tình trạng cơ thể Văn Hiên hiện tại không phải rất tốt, ta thấy trước đưa hắn đến Kình Thiên Phong dưỡng thương đi.
- Không cần!
Nghe đến lời này, Lâm Văn Hiên ngăn cản:
- Ta muốn trước tâm sự với sư tôn, có sư tôn, ta cũng chết không, đa tạ ý tốt của môn chủ.
Kiếm Nam Thiên cũng không thèm để ý, nói:
- Tốt, tốt, vậy làm phiền Hứa lão.
- Chậm một chút!
Hứa lão đi đến trước người Lâm Văn Hiên, cẩn thận từng li từng tí.
Mà giờ khắc này, Mục Vân đứng ở một bên, lại không biết làm sao.
- Mục Vân, cùng vi sư đi!
Mục Vân!
Cái tên này vang lên, Kiếm Nam Thiên nhíu nhíu mày, ánh mắt khá có thâm ý nhìn Mục Vân một cái.
Nhìn con vợ ngươi.
Trong lòng Mục Vân chửi mắng một tiếng: Lại nhìn, ngươi có thể nhận ra ta là ai sao?
Hắn hiện tại hoàn toàn trở thành một người khác, hết thảy khí tức cho Kiếm Nam Thiên xem xét, Kiếm Nam Thiên cũng phát hiện không cái gì.
- Vâng, sư tôn!
Mục Vân chưa đi liền, đưa mắt nhìn về phía đám người, mang theo Vương Tâm Nhã, theo Hứa Lâm cùng Lâm Văn Hiên hai người rời đi tam thập tam phong.
Đợi đến mấy người Hứa lão rời đi, mọi người tại đây đều không nói một lời.
Trên người Kiếm Nam Thiên đã không còn ôn hòa vừa rồi, trên mặt phủ đầy băng sương.
- Kiếm Vô Song!
Kiếm Nam Thiên mở miệng quát:
- Lần này thi đấu, là tam thập tam phong ngươi chủ trì, chuyện này, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích.
- Vâng!
Nghe đến lời này, Kiếm Nam Thiên đắng chát không thôi.
Đẩy tới đẩy lui, trách nhiệm cuối cùng rơi xuống trên người hắn.
- Ninh Tranh, Lục Chấn Thiên, hai người các ngươi chớ có quên, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn là của Kiếm Nam Thiên ta, ta mới là môn chủ.
Bịch bịch...
Nghe được Kiếm Nam Thiên nói lời này, hai người quỳ lạy trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Hai người bọn họ mặc dù là trưởng lão Thiên Kiếm môn, thế nhưng hết thảy quyền lợi đều do Kiếm Nam Thiên cho, Kiếm Nam Thiên để bọn hắn chết, sao bọn hắn dám sống.
- Cãi nhau ầm ĩ, còn thể thống gì, lần này người tham gia khảo hạch, đệ tử tiến vào một trăm người đứng đầu thì mang đi toàn bộ, những người khác, nên đi đâu thì về đó.
Kiếm Nam Thiên vừa dứt lời, phất tay áo rời đi.
Mà lúc này một bên khác, Mục Vân lại mang theo Vương Tâm Nhã đi theo Hứa Lâm cùng Lâm Văn Hiên đến đến một căn nhà tranh.
Ba gian nhà tranh, dựa vào chân núi, ở trong tiên gia thánh địa, tiên thú lao vùn vụt của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, không chút thu hút.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn có ba mươi ba ngọn núi quay xung quanh thành một vòng, mà ở trung ương chính là Kình Thiên Phong cao vút trong mây.
Nhưng ở giữa tam thập tam phong cùng Kình Thiên Phong, có rất nhiều ngọn núi nhỏ.
Nơi Hứa Lâm ở chính là ở chân núi của một ngọn núi nhỏ cao hơn trăm mét.
Cho dù ai cũng không nghĩ ra, thuỷ tổ trưởng lão Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ở dưới mí mắt bọn hắn, nhìn qua càng giống một lão đầu gần đất xa trời.
- Mục Vân, ngươi mang thê tử ngươi đi gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi...
Lâm Văn Hiên chậm rãi nói.
- Thế nhưng sư tôn...
- Yên tâm đi, xú tiểu tử, lão đầu tử ta ở đây, còn có thể để đồ nhi ta chịu khổ à!
Hứa Lâm cười ha ha nói:
- Lần này, ngươi cứu Hiên nhi ra, lại báy Hiên nhi làm thầy, chính là đồ tôn của Hứa Lâm ta, ngày sau ở Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cố gắng tu luyện, không được cho sư tôn ngươi và ta mất mặt.
- Vâng!
Mục Vân chắp tay, quay người mang theo Vương Tâm Nhã đi vào một gian nhà tranh khác.
Nhưng trong lòng thì mắng chết Hứa Lâm.
Đồ tôn? Tôn em gái ngươi.
Mang theo Vương Tâm Nhã đến đến một gian phòng khác, vừa mới tiến phòng, Vương Tâm Nhã mở lời:
- Vân lang, ta luôn cảm giác, chàng quá mạo hiểm, nếu để cho Vân Lang...
Vương Tâm Nhã còn chưa nói xong, Mục Vân lại che miệng nàng.
Đây là địa phương nào? Trụ sở của Hứa Lâm.
Vợ chồng hai người bọn họ nói cái gì, Hứa Lâm muốn nghe, còn không đơn giản.
- Không cần nói, dùng hồn lực giao lưu.
Mục Vân hồn lực truyền âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận