Vô Thượng Thần Đế

Chương 2143: Tam thập tứ phong

Mà cùng lúc đó, Mục Vân lại theo chân Kiếm Vô Song tại lắc lư ở bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tổng cộng có ba mươi ba chủ phong, ngươi nhìn, tam thập tam phong, khoảng cách giữa lẫn nhau đều rất xa, mà hợp thành một vòng tròn, quay xung quanh Kình Thiên Phong.
- Khoảng cách từ tam thập tam phong đến Kình Thiên Phong đều không sai biệt lắm, đường kính đại khái trăm dặm. Trong lúc này cũng không ít sơn phong.
- Ngươi nhìn, một tòa kia rất tốt.
Kiếm Vô Song nhìn về phía trước, chỉ vào một sơn phong nói:
- Mặc dù chỉ cao có ngàn mét, thế nhưng mấy ngọn núi xung quanh đầy đủ linh khí, rất thích hợp ở lại cùng tu luyện.
- Vậy nơi đó đi.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói.
Nghe đến lời này, Kiếm Vô Song lại sững sờ.
Cứ như vậy định rồi?
- Cái này... Mục Vân, ngươi không nhìn nữa?
- Không cần, ta tin tưởng Kiếm phong chủ đề cử.
- Khụ khụ... Tốt, ta dẫn ngươi đi xem.
Kiếm Vô Song nói, mang theo Mục Vân đi thẳng tới phía trên đỉnh núi kia.
Trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài, kim quang lóng lánh, ấn bắn tại ngọn núi kia phía trên.
Tiếng vù vù vang lên, trận pháp phía trên ngọn núi xuất hiện một khe hở, hai người tiến vào bên trong.
Đứng trên không trung nhìn sơn phong chim hót hoa nở, từ giữa sườn núi đến đỉnh núi, đình đài lầu các, khắp nơi lộ ra vàng son lộng lẫy.
- Liền nơi này.
Mục Vân gật đầu nói.
- Tốt!
Kiếm Vô Song nói, giao lệnh bài đến trong tay Mục Vân, nói:
- Chuyện khác, ta giúp ngươi đi xử lý, hiện tại đi đón những bằng hữu kia của ngươi, một ngọn núi này, ngày sau chính là tam thập tứ phong.
- Đa tạ tiền bối.
Mục Vân chắp tay, hạ xuống.
Kiếm Vô Song mỉm cười, rời đi.
Sơn phong ước chừng ngàn mét, từ chân núi đến đỉnh núi, xanh um tươi tốt, lộ ra một mảnh sinh cơ.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi.
Đến đến đỉnh núi, dõi mắt nhìn xa.
Bên ngoài mấy chục dặm, đệ nhất phong, đệ nhị phong, đệ tam phong cùng với đệ tứ phong một ít sơn phong xuất hiện.
Mục Vân một ánh mắt xác định ngọn núi này chính là vì tới gần mấy phong này.
- Cuộc sống sau này, chỉ sợ sẽ rất vui vẻ.
khóe miệng Mục Vân mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Dò xét trên dưới cả ngọn núi, Mục Vân cuối cùng tìm một cung điện, chuẩn bị làm trụ sở của mình.
Không bao lâu, lần lượt từng thân ảnh xuất hiện ở chân núi.
Lần lượt từng thân ảnh nhìn sơn phong, kinh thán không thôi.
- Tam thập tứ phong, không nghĩ tới, chúng ta sẽ trở thành đệ tử tam thập tứ phong.
- Đúng vậy, vốn cho rằng mọi người sẽ tách ra, hiện tại xem ra không cần.
- Chỉ là không biết, phong chủ là ai.
- Ta đoán chừng là Lâm Văn Hiên, không thấy được trước đó, Lâm Văn Hiên được xưng là Thiên Kiếm Tử sao?
- Thế thì không tốt, Mục Vân cùng Lâm Văn Hiên hai người sống hay chết, còn không biết đâu.
Đông đảo đệ tử nhất thời nghị luận ầm ĩ.
- Hảo, đều đừng nói!
Ngay hiện tại, Lộ Đạp Vân ba người đột nhiên xuất hiện.
- Bắt đầu từ hôm nay, Lộ Đạp Vân ta cũng là đệ tử tam thập tứ phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!
Lộ Đạp Vân chậm rãi nói:
- Tất cả mọi người không được ngông cuồng phỏng đoán, nên làm như thế nào, liền làm như thế đó.
- Vâng!
Chúng đệ tử tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nội tâm khó tránh khỏi kích động.
Đây chính là bá chủ toàn bộ Kiếm Vực.
Mà bọn hắn hiện tại thành đệ tử nơi này.
Trong đám người hiện tại, ba thân ảnh lại có chút không hiểu.
Ba người này, tự nhiên là Thánh Như Ý, Hạ Sâm cùng Huyết Vãng Sinh.
Điểm tích lũy của ba người cũng không nằm trong top một trăm, lúc đầu chuẩn bị rời đi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nhưng lại bị người gọi trở về.
Ba người bọn họ cũng không phải người hợp lệ, sao lại được gọi vào nơi này?
Trong đám người, Bích Thanh Ngọc cùng Thất Vũ Sinh sáu người xuất hiện.
- Tiểu thư, cái này....
- Hắn xong rồi!
Bích Thanh Ngọc cười nhạt nói:
- Xem ra, chúng ta có thể đứng vững gót chân tại Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Nghe đến lời này, Kiếm Nhất Minh sáng mắt lên.
- Hoan nghênh các ngươi, trở thành, đệ tử tam thập tứ phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mà ngay hiện tại, sơn phong mở ra trận pháp, một thân ảnh dậm chân mà ra, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, một thân trường sam màu mực, bên hông một đai lưng màu đen, một luồng sợi tóc trên trán tung bay theo gió.
Không phải Mục Vân, lại là người nào.
- Mục Vân.
- Là hắn.
- Sao hắn lại ở chỗ này.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện , mọi người nhất thời kinh ngạc không thôi.
- Hôm nay bắt đầu, tam thập tứ phong chính là của Lâm Văn Hiên phong chủ, ta là đồ đệ của phong chủ, hết thảy công việc ngọn núi này sẽ do ta quản lý!
Mục Vân mở lời:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là đệ tử tam thập tứ phong, không bao lâu, sẽ có trưởng lão đến ban bố lệnh bài cho các ngươi.
- Vâng!
Nghe đến lời này, Lộ Đạp Vân, Phiến Vũ, Phong Động Thương ba người quỳ xuống.
Ba người quỳ xuống, những người khác nào dám nói cái gì, phần phật quỳ rạp xuống đất.
- Đều đứng lên đi.
Mục Vân chậm rãi nói:
- ta Đã xem xét ngọn núi này, đầy đủ dung nạp ba ngàn người ở lại, các ngươi tự hành lựa chọn chỗ ở lại, bất quá ghi nhớ, chỉ có thể là giữa sườn núi.
Vừa dứt lời, Mục Vân quay người tiến vào bên trong sơn phong.
Lần lượt từng thân ảnh đi theo sau lưng hắn.
Ngọn núi này mặc dù chỉ có trăm người, thế nhưng ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ, chỗ tu luyện, luyện đan đều có.
Mục Vân rất hài lòng.
Trăm người đến, ít nhất cần an bài một số người phụ trách một ít chuyện, tới tới lui lui, Mục Vân bận rộn hơn nửa ngày, biết màn đêm buông xuống, phía trên sơn phong, từng viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng.
- Làm xong rồi?
Mục Vân đứng trên đỉnh núi nhìn dưới núi, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Trong lúc tiếng kia vang lên, một thân ảnh đứng ở phía sau.
Chính là Bích Thanh Ngọc.
- Bích tiểu thư, lần này thí luyện, cuối cùng hữu kinh vô hiểm đi qua.
- Hữu kinh vô hiểm sao?
Bích Thanh Ngọc cười nhạt nói:
- Ta nhìn như hồ hết thảy đều trong nắm chắc của Mục công tử, tựa hồ chuyện gì đều an bài thỏa đáng.
- Cái này sao có thể?
Mục Vân cười nói:
- Hôm nay lúc đi vào đại điện, Kiếm Nam Thiên ban cho ta tiên đan, cho tu vi ta đề thăng, thật ra là đang thử thăm dò ta, nhìn ta đến cùng có nội tình gì.
- Ồ? Hiện tại xem ra, không có thăm dò ra rồi?
- Ta vốn không có nội tình gì, hắn đương nhiên thăm dò không ra!
Mục Vân cười nhạt nói:
- Ngược lại là Bích tiểu thư...
- Ngày đó trong chấn thiên đại điện, Bích tiểu thư xuất hiện một ít ngoài ý muốn, tựa hồ trong đầu hiện ra một hồi ức quái dị... Bạch Y chiến tướng... Mục Vân?
Nghe đến lời này, Bích Thanh Ngọc căng thẳng trong lòng, thế nhưng trên mặt lại lạnh nhạt, nói:
- Kia là một đoạn ký ức trước kia của tiểu nữ tử, bạch bào tiểu tướng Mục Vân là một nhân vật truyền kỳ, chỉ tiếc, hắn đã chết.
- Ồ?
- Ha ha... Mục công tử sẽ không cảm thấy hứng thú với ký ức trước kia của ta đó chứ?
Bích Thanh Ngọc chậm rãi nói:
- Mỗi người đều có bí mật, cho dù Mục công tử ngươi, không phải cũng có bí mật của mình sao?
- Đúng là thế.
Mục Vân không hỏi tới nữa.
- Mục công tử, ngươi hiện tại đã tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tiếp theo, làm thế nào?
- Bích tiểu thư cũng đã có kế hoạch?
- Ha ha...
Bích Thanh Ngọc lần nữa cười nói:
- Kế hoạch của Bích Lạc hoàng tuyền tông ta tự nhiên sẽ không làm nhiễu Mục công tử, cũng sẽ không làm nhiễu Diệt Thiên kiếm tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận