Vô Thượng Thần Đế

Chương 215: Áp Giải

- Đúng nha, lần này, ta sẽ thủ hạ lưu tình, không đánh ngươi bầm dập mặt mũi!
Vương Hinh Vũ nở nụ cười xinh đẹp, quay người rời khỏi, lưu lại mùi thơm ngát nhàn nhạt.
- Ngược lại là một nữ nhân nhịn người mài, nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái!
Nhìn Vương Hinh Vũ rời khỏi, Tiêu Bất Ngữ thần sắc lạnh lùng nói.
- Vương Hinh Vũ, lão tử sớm muộn cũng có một ngày thu ngươi! Đến lúc đó, nhất định phải nhìn ngươi trên giường, có cường thế như vậy nữa hay không!
Ở trên võ tràng, Mục Vân vẫn đang dùng một chiêu một thức đánh tơi bời những học viên kia.
Toàn bộ trung cấp cửu ban cũng đã thấy ngốc.
Đã nghiền!
Chỉ có hai chữ, đã nghiền!
Nhìn thấy Mục Vân xuyên qua trong đám người, đánh tơi bời những học viện cao cấp ban kia, học viên trung cấp cửu ban đứng ở dưới chỉ cảm thấy bọn hắn như đang tự mình ra trận chiến đấu.
Loại cảm giác này, không cách nào nói rõ.
Phanh...
Cuối cùng đấm ra một quyền, Mục Vân đứng dậy, phủi tay, thở ra một hơi.
- Toàn bộ giải quyết!
Nhìn các học viên cao cấp lục ban nằm trên mặt đất, Mục Vân cười hắc hắc, nhìn về phía Khô Du Chá:
- Thế nào? Chịu phục chưa?
- Chịu phục? Mục Vân, có bản lĩnh thì chân chính so tài một trận với ta, thua, ngươi cho Trịnh chủ nhiệm dập đầu nhận sai, ngươi dám không?
- Không dám!
Mục Vân không do dự chút nào.
- Ngươi là Linh Huyệt cảnh lục trọng, ta mới Linh Huyệt cảnh tam trọng, ngươi khiêu chiến ta? Cũng không xấu hổ sao?
Mục Vân cười đùa nói:
- Còn có, Trịnh phó chủ nhiệm là đánh cược thua ta, có chơi có chịu, mắc mớ gì tới ngươi?
- Ngươi...
Khô Du Chá nhất thời á khẩu, hắn không ngờ, Mục Vân lại có thể mặt dày vô sỉ như thế.
Khiêu chiến như vậy, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối!
- Lâm Hiền Ngọc, Trịnh phó chủ nhiệm chạy xong chưa?
- Hồi bẩm thiếu chủ, chạy xong!
- Tốt, chờ Trịnh phó chủ nhiệm mặc y phục xong, ta muốn mời Trịnh phó chủ nhiệm đến phủ một lần, chạy mười vòng, Trịnh phó chủ nhiệm cũng mệt mỏi.
- Vâng! Cái gì, mang về phủ?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Khô Du Chá trừng mắt lên:
- Mục Vân, ngươi muốn làm gì? Trịnh phó chủ nhiệm là đạo sư của học viện, ngươi muốn mang hắn về phủ trong làm gì?
- Làm gì? Ai cần ngươi lo!
Mục Vân trợn trắng mắt:
- Mà ngươi không nghe thấy sao, ta muốn mời Trịnh phó chủ nhiệm đến phủ uống trà nghỉ ngơi, ngươi quản được sao?
- Đúng, Khô Du... Chá đúng không?
Mục Vân nói tiếp:
- Ta cho ngươi biết, đừng ở đó bày ra một bộ mặt thối, ta là chủ nhiệm sư trung cấp, ngươi là chủ nhiệm sư cao cấp, chỉ thế thôi, ngươi không có quyền lợi ra lệnh cho ta, Trịnh Thành Vân cũng không có!
- Mang đi!
Mục Vân trực tiếp hạ lệnh.
Đột nhiên, Mục Vân cảm giác, bên cạnh có mấy cận vệ thật không tệ, Lâm Hiền Ngọc, một đôi hoa tỷ muội Thanh Trĩ và Thanh Sương, có bọn họ, mình chỉ cần thi lệnh, hoàn toàn là ngồi mát ăn bát vàng!
- Đi!
Trịnh Thành Vân nghe thấy đi Mục phủ thì lập tức lộ ra vẻ mặt cầu xin, thế nhưng Lâm Hiền Ngọc đè ép hắn, không cho phép hắn không phục.
- Đại hộ pháp, đại hộ pháp, chúng ta tới, chúng ta tới!
Đang lúc Lâm Hiền Ngọc chuẩn bị lôi kéo Trịnh Thành Vân rời khỏi, hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Chá lại lập tức xông lên, không nói lời gì tiếp nhận Trịnh Thành Vân, cười tủm tỉm nói.
Nhìn hai người, sắc mặt Lâm Hiền Ngọc trở nên cổ quái.
Đại hộ pháp?
Hắn có cái tên này từ lúc nào!
- Hắc hắc, đại hộ pháp, sau này ngài chính là đệ nhất hộ pháp bên cạnh sư tôn, hai người chúng ta chính là hai vương bài hộ pháp!
Hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Chá bày ra cơ bắp, một mặt kiêu ngạo nói.
- Gặp được những lũ tiểu nhân vật kia, hai chúng ta một trạm, chính là đe dọa, đe dọa không thành, hai chúng ta động thủ, hai chúng ta không phải là đối thủ, ngài lại đến.
Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của hai người, Lâm Hiền Ngọc không hiểu ra sao.
- Chỉ hai người các ngươi? Muốn làm hộ vệ thì chí ít tu vi cũng phải cao hơn ta chứ?
Mục Vân khinh thường, khoát tay, không nhịn được nói:
- Cút sang một bên, không có thời gian chơi với các ngươi.
- Chúng ta không chơi với ngươi!
Hai người Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Chá chính là không buông tay, từ đầu đến cuối vẫn luôn kéo theo Trịnh Thành Vân.
Nhìn thấy kiên định biểu lộ của hai người, Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ, đành phải quay người rời khỏi.
Hai tiểu gia hỏa này còn tưởng rằng bên cạnh mình rất nhiều uy phong.
Nhưng trên thực tế, nguy hiểm cỡ nào thì bọn hắn lại không rõ ràng.
- Đi thôi!
Bất đắc dĩ thở dài, Mục Vân mở đường phía trước, dẫn theo mấy người rời khỏi.
- Mục Vân!
Giờ phút này, Khô Du Chá vẫn như cũ bị hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương ngăn lại.
- Mục Vân, ngươi không dám đánh vớ ta cũng được, chỉ là trận chiến cao cấp ban của Lôi Phong viện sẽ diễn ra sau ba tháng, đến lúc đó, nếu ngươi có thể làm cho trung cấp cửu ban tấn thăng thành cao cấp ban, vậy ngươi chính là đạo sư cao cấp của Lôi Phong viện, mà thời gian diễn ra cao ban chi chiến, đạo sư cũng sẽ tiến hành giao chiến.
- Nếu ngươi tự hỏi có bản lĩnh, thì đến lúc đó cứ làm cho trung cấp cửu ban tăng lên tới cao cấp cửu ban, ta và ngươi sẽ trong lần đạo sư chi chiến, một trận phân thắng bại, đến lúc đó, ta sẽ để ngươi thân bại danh liệt!
- Năm nay không được, ta sẽ chờ sang năm, sang năm không được, ta sẽ chờ năm sau nữa, chỉ sợ Mục Vân ngươi đời này cũng không thể làm cho trung cấp cửu ban tăng lên tới cao cấp cửu ban.
Cao ban chi chiến?
Đạo sư chi chiến?
Đối với chuyện này, Mục Vân cũng không phải không biết, chỉ là bây giờ Khô Du Chá nói ra, hương vị khiêu khích rất đậm.
Thời gian ba tháng, giúp cho học viên Linh Huyệt cảnh nhất trọng tăng lên tới Linh Huyệt cảnh tam trọng, không thể không nói, chuyện này rất khó!
Quả thực khó hơn không chỉ gấp mười lần so với nâng nhục thân lên Linh Huyệt cảnh nhất trọng.
Chỉ là, Khô Du Chá khiêu khích quá nồng, Mục Vân muốn tránh cũng không tránh được.
- Các học viên trung cấp cửu ban, người khác muốn dẫm lên trên mũi các ngươi, các ngươi nên làm cái gì?
- Giẫm lại hắn!
- Cửu ban vô địch!
- Bóp nát bọn hắn!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đám người cửu ban hét lên vang trời.
- Tốt, vậy ta rút lui trước, nên làm gì làm cái đó thôi!
Mục Vân khoát tay, sau đó rời khỏi.
Nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, Thiết Phong phất phất tay:
- Đều nhanh đi về đi, hiện tại chúng ta chính là trung cấp cửu ban, mọi người cần phải tranh thủ thời gian đột phá Linh Huyệt cảnh tam trọng, đến khi trở thành học viên cao cấp ban, cao cấp lục ban, cao cấp tam ban gì đó đều là đối thủ của chúng ta!
- Vâng!
Thiết Phong vừa dứt lời, toàn bộ trung cấp cửu ban dạt dào chiến ý.
Trước đó, bọn hắn từng tự cho mình là rác rưởi, là phế vật, nhưng bây giờ không phải!
Dù không phải vì chính bọn hắn, mà là vì Mục Vân, Mục đạo sư bọn hắn kính yêu, cũng phải nỗ lực!
Đế đô, Mục gia.
Mục Vân vừa bước vào trong Mục gia, lão quản gia đã lập tức một đường chạy chậm tới.
- Ly thúc, giúp ta mời phu nhân và các thiếu gia từng phòng ra đây.
- Thiếu tộc trưởng, ngài đây là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận