Vô Thượng Thần Đế

Chương 2154: Theo sau

Chỉ là dần dần, ánh mắt Mạnh Tiểu Nhiễm mê huyễn, toàn bộ thân thể không tự chủ được tới gần Tất Huyền, toàn thân cao thấp tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế, bắt đầu ôm ấp yêu thương Tất Huyền.
Trong sơn động, dần dần, từng tiếng trầm thấp của nam nữ vang lên...
Ngày thứ hai, sáng sớm, Tất Huyền đi ra từ trong sơn động.
Mà giờ khắc này, trong sơn động, toàn thân trên dưới Mạnh Tiểu Nhiễm không có một vật, trên người một mảnh xanh một mảnh tím, cả người đã hoàn toàn không có tiếng động.
Bên ngoài sơn động, những đệ tử kia cũng bỏ mình.
Tất Huyền hừ hừ cười nói:
- Mạnh Tiểu Nhiễm, đây là ngươi tự tìm, không có ngươi, có địa đồ của ngươi, ta cũng có thể tìm được vị trí bí tàng ngươi nói, đến thời điểm đó, thực lực của ta vượt qua đại ca ngươi, bên trong Huyết Sát thần giáo, gia gia ngươi cũng không thể làm gì được ta.
Tất Huyền vừa dứt lời, hóa thành một đạo tàn ảnh tiêu tán ở chỗ này.
Chỉ là, sau khi Tất Huyền rời đi, bên ngoài hang núi có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Chính là Mục Vân.
Mục Vân quay người tiến vào trong sơn động, nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên mặt đất, cùng với một ít hương vị đặc thù, sáng tỏ.
- Xem ra, Mạnh Tiểu Nhiễm cùng Tất Huyền, Dương Thận hai người cũng không tính một đám, đoán chừng Dương Thận bị ta giết, Tất Huyền cũng thẹn quá hoá giận.
Mục Vân tự nhủ:
- Bất quá, bí tàng, ta ngược lại rất hiếu kì...
Vừa dứt lời, thân ảnh Mục Vân lóe lên, đi theo Tất Huyền rời đi.
Mà cùng nhất thời, Ninh Đào mang theo đám người Hạ Tuyên còn đang tìm tìm Mục Vân.
Đồng thời, Lục Cấp cũng mang theo Ninh Vũ cùng Lục Sam hai người tiến vào dãy núi, đi tìm Ninh Đào.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Lục gia cùng Ninh gia cũng có định cao thủ nhất xuất động.
Mục Vân bế quan mười năm, xuất quan, bọn hắn sớm đã chờ đợi không kiên nhẫn.
Mà lúc này, Mục Vân lại đi theo Tất Huyền, bảy lần quặt tám lần rẽ, không ngừng tiến lên.
Mà bên trong Lạc Nhật sơn mạch hiện tại cũng có một đội nhân mã không ngừng đi đường.
- Mạnh Diêm, ngươi xác định có thể tìm được muội muội của ngươi?
- Ừm!
Hai thân ảnh cầm đầu khí tức cường hoành, nhấc tay nhấc chân cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
- Hoắc Viễn, lần này ta mời ngươi đến là không xác định sẽ phát sinh cái gì, khả năng sẽ có dị động không nhỏ, gây nên một ít đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chú ý, cho nên tìm giúp đỡ.
- Ngươi ta còn cần khách khí.
Hoắc Viễn một thân trường sam màu xanh nhạt, khí tức kéo dài, chậm rãi nói:
- Mà, ta cũng cảm thấy rất hứng thú bí tàng như lời ngươi nói, Lạc Nhật sơn mạch, diện tích rộng lớn, mặc dù bị thăm dò thật lâu, thế nhưng vài chỗ vẫn không có bị tìm ra có bí mật gì, ngươi lần này tìm tới địa đồ, quả thực may mắn.
- Ha ha... Lần này, để hai người chúng ta nhìn đây rốt cuộc là địa phương nào.
Mạnh Diêm cùng Hoắc Viễn hai người cười ha ha, theo một tấm bản đồ trong tay Mạnh Diêm tiếp tục tiến lên.
Hai thân ảnh tiếp tục đi tới, mà Mục Vân lúc này đi theo Tất Huyền cũng tiếp tục tiến lên.
Chỉ là, song phương lại không biết, bọn hắn đều hướng đến cùng một phương hướng.
Dựa theo tốc độ, tất sẽ gặp gỡ.
Mà theo thời gian chuyển dời, Mục Vân cùng Tất Huyền nhanh trước một bước đến mục đích.
Tất Huyền đi phía trước, nhìn tiêu chí trên bản đồ, tới tới lui lui, không biết đang làm cái gì.
Mục Vân ẩn tàng hồn tức của mình, Tất Huyền cũng không có khả năng cảm thấy được hắn.
Hắn ngược lại cũng không lo lắng.
Chỉ là, Tất Huyền ở nơi đó tìm kiếm từng tấc từng tấc, tựa hồ thủy chung không biết cách đi vào.
Mục Vân nhàn đến nhàm chán, quan sát bốn phía.
Bốn phía muôn hình muôn vẻ, một tòa tiếp một tòa sơn phong.
Nhưng Mục Vân phát hiện, vị trí Tất Huyền hiện tại là sơn cốc ở giữa hai sơn phong, nhưng sơn cốc này vẫn tồn tại một ngọn núi, sơn phong rất thấp bé, thậm chí không sánh bằng những gốv đại thụ che trời ngoài kia.
Ánh mắt Mục Vân rơi vào phía trên một sơn phong thấp bé.
Mà giờ khắc này, Tất Huyền tựa hồ bị bản vẽ hấp dẫn, cũng tới gần.
- Chính là chỗ này!
Đột nhiên, khắp khuôn mặt Tất Huyền đầy mừng rỡ, nhìn về phía trước, khoa tay múa chân.
Nhìn đến đây, Mục Vân cũng nhìn ra, trong tay Tất Huyền cầm hẳn là địa đồ, Mạnh Tiểu Nhiễm chỉ sợ phát hiện ra bí mật gì.
Chỉ là, dùng tính cách xảo trá của Mạnh Tiểu Nhiễm, đoán chừng Tất Huyền cũng không nhịn được, giải quyết Mạnh Tiểu Nhiễm.
Lúc này nếu đã một đường đi theo, dứt khoát nhìn Tất Huyền đến cùng sẽ làm thế nào.
Mục Vân hạ quyết tâm, đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Tất Huyền giở trò quỷ gì.
Không bao lâu, Tất Huyền tựa hồ căn cứ giới thiệu phía trên bảo đồ, tìm được pháp môn, tiếp tục đi tới phía trước.
Vòng qua sơn phong thấp bé, Tất Huyền đột nhiên ngừng lại.
Ngay sau đó, ở nơi đó mân mê cái gì, cuối cùng, thân ảnh biến mất không thấy.
Mục Vân chờ đợi một lát, muốn tiến vào bên trong.
Chỉ là ngay hiện tại, lần lượt từng thân ảnh lại phá không mà tới.
Từng thân ảnh, toàn thân trên dưới khí tức cường hoành, đều là cường giả cảnh giới Kim Tiên.
Đội ngũ hơn mười người, nhìn núi nhỏ, cũng đang tìm lối ra, tiến vào bên trong.
Nhìn đến đây, Mục Vân ngược lại không nóng nảy.
Bọn gia hỏa này tựa hồ cũng là đệ tử Huyết Sát thần giáo, nhưng không phải tới từ một chỗ, giữa lẫn nhau riêng phần mình tự tìm.
Mục Vân đợi thêm chỉ chốc lát, mới yên tâm tiến vào bên trong.
Nhưng khi Mục Vân tiến vào núi nhỏ không bao lâu, mấy thân ảnh đi đến.
- Hồn tức Mục Vân đến nơi đây biến mất.
Ninh Đào nhìn về phía trước, mở lời:
- Vậy trong này hẳn là có vấn đề gì, cẩn thận điều tra bốn phía, nhìn một chút.
- Vâng!
Mấy người khuếch tán ra, nhìn bốn phía, cẩn thận từng li từng tí.
Hạ Tuyên cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía.
Bọn hắn truy tìm Mục Vân mà đến, thời gian đã gần một tháng, một tháng qua, cơ hồ một mực truy tìm hồn tức (*) của Mục Vân.
(*Khí tức thần hồn)
Thế nhưng hồn tức gia hỏa này thỉnh thoảng tồn tại, thỉnh thoảng biến mất, tựa hồ đang trêu chọc bọn hắn.
Hiện tại, hồn tức Mục Vân lại biến mất.
Nếu như lại tìm không ra, bọn hắn quả nhiên khó bình tĩnh.
Cứ thế dông dài, vạn nhất Mục Vân chạy, lần này sẽ đi một chuyến tay không.
- Tìm được.
Ngay hiện tại, một tên đệ tử đột nhiên quát:
- Ninh Đào thiếu gia, nơi này có một cửa hang hư ảo.
- Đi vào!
Ninh Đào hưng phấn không thôi.
Nếu Mục Vân phát hiện động này, tiến vào bên trong xông vào một lần, nói không chừng gặp được bảo bối, đợi sau khi hắn đi ra, làm thịt hắn.
Đến thời điểm không chỉ Mục Vân, còn có thể thu hoạch được bảo tàng.
Ninh Đào hưng phấn nhếch môi.
- Mục Vân, ngươi chết chắc.
...
Trong sơn động, Tất Huyền phía trước tiến vào trong đó, về sau xuất hiện một đám người tiến vào, mà Mục Vân thì theo đuôi hai đội nhân mã.
Ninh Đào mang theo mấy người Hạ Tuyên cuối cùng tiến vào bên trong.
Mục Vân đi theo đội ngũ phía trước, thủy chung duy trì khoảng cách nhất định, không bị phát hiện.
Dần dần, hắn lại cảm giác được, phía sau tựa hồ có người tới gần.
Mục Vân ẩn nấp hồn tức của mình, tránh né ở một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận