Vô Thượng Thần Đế

Chương 216: Cường Thế

Mục Ly chính là lão quản gia của Mục gia, không có một chút tu vi, thế nhưng lại nắm giữ quyền uy không thấp trong Mục gia.
Theo Mục Vân biết, Mục Ly cho tới nay luôn được Mục Thanh Vũ tín nhiệm, chuyện từ trên xuống dưới Mục gia đều giao cho hắn quản lý.
Đối với người này, Mục Vân cũng nhìn không thấu, nhưng để Mục Thanh Vũ coi trọng như vậy, khẳng định không đơn giản, dù sao thì cứ cung kính là được.
- Ly thúc, ngài đừng quản, hiện tại, ta muốn vận dụng một chút quyền lợi thiếu tộc trưởng.
- Ai, được rồi!
Mục Ly đáp ứng một tiếng, lúc này bắt đầu triệu hoán các phòng.
Mấy người theo sau lưng Lâm Hiền Ngọc, Thanh Trĩ, Cảnh Tân Vũ, nhất thời cũng không nghĩ ra.
Mục Vân đến cùng muốn làm gì?
Không bao lâu, phu nhân và tử đệ mấy phòng trong tộc lần lượt xuất hiện.
Đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân, mang theo mấy nhi tử, từng người đứng ở trong đại sảnh Mục gia.
- Mục Vân, ngươi làm cái gì vậy? Gọi chúng ta tới, đừng tưởng rằng ngươi là thiếu tộc trưởng thì có thể lạm dụng chức quyền.
Đại phu nhân mở miệng trước tiên.
Nhị phu nhân theo sát bên kia:
- Cho dù là tộc trưởng, nếu không có chuyện gì thì cũng không thể vậy làm vậy với chúng ta, đùa chúng ta chơi, Mục Vân, nếu như hôm nay ngươi không có chuyện gì, chúng ta sẽ bẩm báo tộc trưởng!
- Đại phu nhân, nhị phu nhân an tâm chớ vội, hôm nay ta gọi mọi người đến, đương nhiên là có chuyện, mà việc này còn có quan hệ đến tương lai hưng suy và vinh nhục của Mục gia chúng ta, cho nên, hi vọng các vị phu nhân phối hợp.
Việc quan hệ hưng suy và vinh nhục của Mục gia?
Nghe thấy Mục Vân nói như vậy, mấy người sững sờ.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Ho khan một tiếng, Mục Vân nói:
- Có người trong Thất Hiền học viện hối lộ nhân sĩ trong học viện, muốn đem thanh lý Mục Vân ta, đuổi thiếu tộc trưởng của các ngươi ra khỏi học viện, để mặt mũi Mục gia quét trên mặt đất.
- Đây là khiêu khích đối với Mục gia, đối với các vị.
- Cũng may, ta đã bắt được người này, bây giờ cũng đã mang tới đây.
Mục Vân vừa nói xong, Lâm Hiền Ngọc đã mang theo Trịnh Thành Vân đi tới.
Chỉ là thời khắc này, trong mồm Trịnh Thành Vân lại không biết nhét cái gì, ấp úng, một câu cũng nói không rõ ràng.
- Chính là hắn, Trịnh Thành Vân, phó chủ nhiệm sơ cấp ban của Lôi Phong viện muốn ta xấu mặt, đuổi ra khỏi cửa, cho nên hôm nay, ta mang hắn đến đây.
Mục Vân nói tiếp:
- Mà Trịnh phó chủ nhiệm đã nhận tội, là có người sai hắn làm như vậy, người này chính là một trong số các vị ở đây, hôm nay, ta hi vọng người đó có thể đứng ra, nếu bị ta bắt được, chỉ sợ sẽ rất.
Mục Vân dứt lời thì lẳng lặng đứng ở nơi đó, không lên tiếng nữa.
Hắn biết, hiện tại, nên có người mở miệng.
Đại phu nhân dẫn đầu nói:
- Mục Vân, ngươi làm càn, Trịnh phó chủ nhiệm là phó tổng đạo sư của tiểu đội sơ cấp Lôi Phong viện, ngươi đối xử với hắn như thế là để Mục gia ta đối địch với Lôi Phong viện.
- Mục Vân, ngươi thân là thiếu tộc trưởng, tin vào lời người ngoài, hoài nghi tộc nhân nhà mình, đây mới là vũ nhục đối với Mục gia.
Nhị phu nhân theo sát nói.
- Mục thiếu tộc trưởng!
Tam phu nhân lạnh lùng nói:
- Chuyện như vậy, không có bằng chứng, ngươi lại đưa chúng ta tới, ngươi là thiếu tộc trưởng, khẩu khí cũng quá lớn rồi đó.
Mục Vân vẫn không mở miệng, lẳng lặng chờ đợi ba vị phu nhân nói hết lời, sau đó mới mỉm cười.
- Xem ra ba vị phu nhân rất bất mãn với ta, rất tốt.
Trên mặt Mục Vân vẫn treo nụ cười, nói:
- Ta từ Bắc Vân thành đi vào Nam Vân thành, cũng không mưu đồ gì, vị trí thiếu tộc trưởng Mục gia này, ta cũng không thèm, chỉ là Mục Thanh Vũ cố gắng nhét cho ta.
- Thế nhưng ta không thèm, dù ta không thèm, nhưng các ngươi cũng bởi vậy mà động thủ với ta, đây là chuyện mà ta không thể chịu đựng, từ ngày đầu tiên đi vào Mục gia, ta đã rất rõ ràng, mọi người muốn hòa thuận chung sống, ta rất tình nguyện, thế nhưng nếu có người muốn đối phó ta, vậy ta sẽ hoàn trả gấp mười.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Mục Vân rơi vào trên người đám người, lạnh lùng nói:
- Hiện tại, ai theo tay Trịnh Thành Vân, có thể thừa nhận, Mục Vân ta không so đo, nếu như là bị ta bắt được, vậy cũng đừng trách Mục Vân ta tâm ngoan thủ lạt.
Ánh mắt rơi vào trên người mọi người, sắc mặt Mục Vân dần dần lạnh lùng.
Hắn xưa nay sẽ không mềm lòng, nhất là đối phó với người muốn hại của mình.
- Không ai nguyện ý đứng ra thật sao?
Nhìn mọi người ở đây, Mục Vân lắc đầu:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, trước đó, một lần ám sát ta, tăng thêm lần này, nợ mới thù cũ cùng nhau tính toán.
- Đại phu nhân!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, âm thanh cao:
- Lần ở Thiên Chi các, hình như lão bản Thiên Chi các - Thiên Cực Du, mười lăm năm trước đã được ngươi cứu lúc ở Cổ Nguyệt thành, từng ấy năm tới nay, Thiên Chi các có thể phong sinh thủy khởi trong Nam Vân thành, trở thành đại tửu lâu nổi danh lừng lẫy, ngài hình như bỏ khá nhiều công sức.
- Nhị phu nhân, hai mươi năm trước, Trịnh Thành Vân là một gã sai vặt của nhà ngươi, nhiều năm như vậy đến nay, được ngươi đại lực nâng đỡ đã trở thành một phó chủ nhiệm của Lôi Phong viện, bước vào Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, ngươi đã bỏ khá nhiều công sức, hiện tại, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, ngươi không đau lòng sao?
Mục Vân quát lên hai tiếng làm cho sắc mặt đại phu nhân và nhị phu nhân trì trệ.
Những tin tức này, cho dù là tộc trưởng thì cũng không nhất định biết, Mục Vân nghe được từ đâu?
- Ngươi nói bậy!
Đại phu nhân tức giận hừ hừ:
- Mục Vân, ngươi còn ăn nói bừa bãi nữa thì ta nhất định sẽ bẩm báo tộc trưởng, trị tội ngươi.
- Không sai!
Nhị phu nhân lập tức gầm thét:
- Ngươi mới đi đến Nam Vân thành bao lâu, nhân vật trong đó phức tạp, quan hệ rối loạn, ngươi thì biết cái gì? Tự cho là nắm giữ một chút tin tức thì có thể hung hăng càn quấy ở đây sao?
- Ta hung hăng càn quấy thật sao?
Ba ba...
Mục Vân vỗ tay, ngoài cửa lớn có mấy bóng người bị áp giải đi vào.
Nhìn những người kia, sắc mặt đại phu nhân, nhị phu nhân lập tức thay đổi.
Những người này, ngày thường đều là người trợ giúp bọn họ làm việc trong Nam Vân thành, giờ phút này rõ ràng đều bị Mục Vân bắt giữ.
- Mục Vân, ngươi...
- Hiện tại, còn gì để giảo biện nữa không?
Nếu trước đó, khi tra ra những tin tức này, Mục Vân đã sớm không nói hai lời, đánh hai tiện nữ nhân này một trận tơi bời.
Chỉ là hiện tại, Mục gia vẫn là của Mục Thanh Vũ, hắn không tốt trực tiếp động thủ.
- Hừ, ngươi có thể làm gì được ta?
Đại phu nhân ngạo nghễ nói:
- Ta chính là nữ nhi của hành chủ Bắc Vận thương hành, hai mươi phần trăm giao dịch của Mục gia chúng ta đều dựa vào Bắc Vận thương hành lưu động, ngươi dám đụng đến ta sao?
- Ta là...
Ba...
Nhìn thấy đại phu nhân lấy nhà mẹ đẻ mình ra đỡ, nhị phu nhân lập tức tiếp lời.
Chỉ là nàng còn chưa nói xong một câu thì một tiếng bạt tai vang dội đã rơi vào trong tai mọi người.
Bộp một tiếng, chói tai như thế.
Mục Vân nâng tay lên, đánh ra một tát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận