Vô Thượng Thần Đế

Chương 2176: Đấu Sơn Hải phẫn nộ

- Nàng cười cái gì?
- Ta đột nhiên nghĩ đến, Dao tỷ tỷ trước kia có nói qua.
- Ồ? Nói cái gì?
Mục Vân rất hiếu kì.
- Dao tỷ tỷ nói, năm đó chàng ở Bắc Vân thành là một tên ngốc, mỗi ngày bị người khi dễ!
Vương Tâm Nhã cười nói:
- Chỉ bất quá, lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng, chàng lại là rất cường ngạnh từ chối hôn sự của nàng.
Nghe đến lời này, Mục Vân sờ sờ cái mũi.
- Bây giờ nghĩ lại, lúc kia cũng là thời điểm chàng trọng sinh, khó trách sẽ có biến hóa như thế.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không muốn, nếu xuyên qua đến trên người một đệ tử thiên tài, cũng không có nhiều chuyện như vậy.
Vương Tâm Nhã lần nữa nói:
- Vân lang, ta luôn cảm giác thúc thúc không đơn giản, năm đó ta nhớ kỹ, hắn dùng tên giả Vũ Thanh Mộc, lúc đó ta có một loại cảm giác... Tựa như chuyện gì, đều trong lòng bàn tay của hắn.
- Phụ thân à...
Mục Vân cười nói:
- Hắn càng ngày càng để ta nhìn không thấu.
- Vân lang, kiếp trước, cha mẹ của chàng đâu?
- Bọn hắn...
Mục Vân thở dài nói:
- Ta kiếp trước sinh ra ở bên trong một cỗ quan tài, từ nhỏ bị lang nuôi lớn, uống máu ăn thịt, còn có một đoạn thời gian, giống như lũ sói con, đến mức phụ mẫu... Chính là lang.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã đau lòng.
Kiếp trước, Mục Vân mặc dù trở thành tuyệt thế Tiên Vương, thế nhưng một đường phấn đấu, không thể nhẹ nhõm hơn kiếp này bao nhiêu.
Làm người hai đời, trong lòng Mục Vân chỉ sợ càng nhiều hơn chính là cảm thán.
Vấn đề nàng trước kia nghĩ mãi mà không rõ hiện tại dần dần sáng tỏ.
Thí dụ như, ban đầu ở biết được Huyết Kiêu bỏ mình, Mục Vân bi thống...
- Hảo, chuyện đã qua, tạm thời không đề cập tới.
Mục Vân cười nói:
- Kiếp này, ta đã trở về, hết thảy thuộc về ta, ta tự nhiên muốn bắt trở về.
- Chỉ là không biết, những tên kia khi thấy Mục Vân ta lần nữa trở lại, sẽ là một biểu lộ như thế nào.
- Nhất định là mở rộng tầm mắt.
Vương Tâm Nhã che miệng cười khẽ, nhào vào trong ngực Mục Vân, cười đùa nói:
- Đến thời điểm đó, tất cả mọi người khẳng định cũng không nghĩ đến, một trong thập đại Tiên Vương bọn hắn sợ nhất - Mục Vân, trở về.
- Đúng, trở về!
...
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, phía trên nhị thập phong.
Hiện tại, bầu không khí bên trong một tòa đại điện trên đỉnh nhị thập phong dị thường ngột ngạt.
Đấu Phong quỳ trên mặt đất, nước mũi nước mắt chảy dài nói:
- Cha, Cổ thúc thúc, chuyện chính là như vậy, Mục Vân kia, hạ thủ không lưu tình, nói giết liền giết, căn bản không để bất kỳ kẻ nào để ở trong mắt.
Đấu Phong hiện tại toàn thân bùn đất, chật vật không chịu nổi, chỗ tay cụt còn có đường máu
- Con ta...
Cổ Thánh ngồi ở phía bên phải bên dưới, trong lời nói, vẻ mặt đầy bi thống.
- Cổ thúc thúc, là ta không tốt, là Đấu Phong ta tự đại cuồng vọng, ta nguyện ý tiếp nhận ngài trừng phạt!
Đấu Phong dập đầu trên mặt đất, thùng thùng rung động.
- Ngươi làm cái gì!
Cổ Thánh đứng dậy, đỡ Đấu Phong lên, nói:
- Chuyện này, không thể trách ngươi, muốn trách, chỉ có thể trách Mục Vân kia không coi ai ra gì, hắn thật cho rằng dựa vào Lâm Văn Hiên thì hắn có thể lật trời?
Cổ Thánh hiện tại dị thường phẫn nộ, toàn thân tỏa ra sát cơ băng lãnh.
Đấu Phong cảm giác thân thể run một cái, một vị Tiên Vương tức giận, hắn không chịu nổi.
- Cổ huynh, việc này, là trách nhiệm chủ yếu của con ta!
Đấu Thiên Cương trên chủ vị, một gương mặt chữ điền, ngồi ở chỗ đó, khí tức toàn thân kéo dài, nói xin lỗi:
- Thực sự là có lỗi.
- Đấu huynh, ngươi làm cái gì.
Cổ Thánh hiện tại đột nhiên biến sắc, nói:
- Đây hết thảy đều là trách nhiệm của Mục Vân, gia hỏa này đắc tội Ninh gia cùng Lục gia còn chưa đủ, hiện tại thế mà ngay cả chúng ta cũng muốn đắc tội.
- Lão gia tử nói thế nào?
Đấu Thiên Cương thở dài nói:
- Lão gia tử còn không biết.
- Nếu lão gia tử biết, chỉ sợ càng thêm phẫn nộ đi.
Nghe đến lời này, Đấu Thiên Cương cũng nhẹ gật đầu.
Đấu Phong hiện tại nằm rạp trên mặt đất, bi thống nói:
- Đáng thương cho hảo huynh đệ Cổ Ngọc Sinh của ta, cứ như vậy bị Mục Vân giết, thù này hận này không báo, Đấu Phong ta thề không làm người.
- Thề không làm người? Ngươi bây giờ đã không phải người.
Đấu Phong vừa dứt lời, một tiếng quát vang lên.
- Cha!
- Đấu thúc!
Ngay hiện tại bên ngoài đại điện, một thân ảnh cất bước đi vào.
Một thân ảnh to lớn, một đầu tóc xám, toàn thân đầy cơ bắp, đi trên đường phát ra tiếng gió rít gào.
Người tới chính là Đấu Sơn Hải, một trong hạch tâm trưởng lão số lượng không nhiều của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mà sau lưng Đấu Sơn Hải, một thanh niên nam tử ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi đi theo.
- Tần thúc!
- Tần thúc!
Nhìn thấy người kia, Đấu Sơn Hải cùng Cổ Thánh cũng chắp tay.
Đấu Sơn Hải không để ý tới hai người, đi đến trước người Đấu Phong, đá một cước.
Phịch một tiếng, Đấu Phong lăn mấy vòng, đập vào tường, chật vật không thôi.
Chỉ là đối mặt gia gia mình, Đấu Phong căn bản không dám phản bác, thành thành thật thật, lần nữa bò trở về, không dám nói câu nào.
Tình huống như thế nào? Chuyện gì xảy ra?
Đấu Phong hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
- Xú tiểu tử, ngươi muốn chọc ta tức chết mới cam tâm?
Đấu Sơn Hải hiện tại đá ra thêm một cước, đạp bay Đấu Phong.
Đấu Thiên Cương hiện tại nhìn không được, chắp tay nói:
- Cha, chuyện gì xảy ra?
- Ngươi còn hỏi ta chuyện gì xảy ra? Hỏi một chút con trai ngoan của ngươi đi.
Đấu Thiên Cương nhịn không được quát:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có phải cắt xén linh tài cùng vật liệu luyện khí của tam thập tứ phong hay không?
- Ta...
- Ngươi cái gì ngươi?
Đấu Thiên Cương hận không thể lần nữa đá ra một cước, chỉ là lần này, Đấu Phong lại vội vàng né tránh.
- Hảo, hảo, Đấu huynh!
Tần Tô hiện tại đứng ra, mở lời:
- Đấu Phong cũng là trẻ tuổi, không hiểu chuyện thôi.
- Không hiểu chuyện? Hắn không hiểu chuyện, có thể đẩy một mạch Đấu gia chúng ta vào tuyệt địa, còn tổn hại thanh danh của Tần huynh ngươi.
Đấu Sơn Hải quát.
Sao lại như vậy?
Đấu Phong nói thầm, nội tâm không thèm để ý.
- Cha, chỉ là cắt xén một ít linh tài, Mục Vân kia còn giết Cổ Ngọc Sinh chất nhi, hắn cũng có sai!
Đấu Thiên Cương hiện tại mở lời.
- Ngươi che chở con của ngươi đi.
Đấu Sơn Hải quát:
- Sớm muộn cũng có một ngày, tiểu tử này sẽ bị ngươi sủng đến chết.
Đấu Thiên Cương cũng không dám mở miệng.
Đấu gia nhất hệ bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, sở dĩ căn cơ thâm hậu, toàn bộ là bởi vì phụ thân của mình Đấu Sơn Hải làm hạch tâm trưởng lão.
Hết thảy, vẫn muốn nhìn ý tứ của Đấu Sơn Hải.
- Bắt đầu từ hôm nay, Đấu Phong, tiểu tử ngươi bớt gây chuyện cho ta.
Đấu Sơn Hải lần nữa quát.
- Gây chuyện?
Đấu Phong hiện tại bị mắng cũng tức giận.
- Gia gia, ta không phục, Mục Vân kia, cho dù ta nuốt linh tài của tam thập tứ phong, sao hắn dám giết người? Tông môn khẳng định phải vấn trách hắn.
Ba...
Đấu Phong vừa dứt lời, một bàn tay Đấu Sơn Hải tát Đấu Phong xoay mấy vòng.
- Vấn trách? Ngươi đúng là ngu xuẩn.
Đấu Sơn Hải quát:
- Tốt, ngươi không rõ, ta cho ngươi biết.
- Hôm nay, ngươi có phải gặp được một lão giả bên trên Linh Phong sơn hay không, lão giả giải độc mà ngươi bỏ, còn nói, giao lưu cầm nghệ với Vương Tâm Nhã, thê tử của Mục Vân, ngươi biết lão giả kia là ai không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận