Vô Thượng Thần Đế

Chương 2188: Vẫn bị người nhằm vào

Hứa Khánh Chi, con trai Hứa Hàn Lâm thập nhất phong, khá có uy danh bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- La Hữu Vân, ta biết, chỗ Hứa Khánh Chi ở, ngươi khẳng định cũng có mặt.
Nhìn thấy tên nam tử dáng người cao gầy bên người Hứa Khánh Chi, Tần Hàn cười nói.
- Tần Hàn, hồi lâu không thấy.
Hứa Khánh Chi nhìn thấy Tần Hàn, nhiệt tình chào hỏi.
- Xem ra lần này, ngươi cũng chuẩn bị rất đầy đủ, một tiểu đội...
Hứa Khánh Chi nhìn Tần Hàn mấy người sau lưng, mới vừa nói một nửa, đột nhiên dừng lại.
Nhìn mấy thân ảnh sau lưng Tần Hàn, khẽ giật mình.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn khóa chặt trên người Mục Vân, không có mở miệng.
La Hữu Vân hiện tại cũng nhìn thấy Mục Vân, nhìn thấy Hứa Khánh Chi không nói lời nào, tiếp lời:
- Thế nào? Một đội người các ngươi có gặp được đệ tử Huyết Sát thần giáo hay không?
- Trước đó gặp một đợt, chỉ là không có thực lực gì, đến bây giờ còn không có đụng phải, tiên thú ngược lại trêu chọc một đống lớn.
La Hữu Vân đáp:
- Chúng ta cũng như thế.
- Xem ra những đệ tử Huyết Sát thần giáo nhận được tin tức, chỉ sợ muốn chuẩn bị rút lui, dù sao, Lôi Đô cũng không dám làm loạn, làm không tốt, sẽ để hai đại vực trong chân chính khai chiến, gia hỏa này có thể không chịu nổi như thế áp lực.
Hứa Khánh Chi hiện tại khôi phục bình thường, lần nữa nói:
- Tần huynh, chúng ta chuẩn bị tiếp tục đi tới, nếu quả thật không gặp được đệ tử Huyết Sát thần giáo, liền đổi một phương hướng, xin từ biệt.
- Tốt!
Tần Hàn chắp tay.
Hứa Khánh Chi cùng La Hữu Vân hai người mang theo mười mấy tên đệ tử nhảy vọt mấy cái, tiếp tục tiến lên vào chỗ sâu.
Nhìn đám người rời đi, sắc mặt Tần Hàn lạnh xuống.
- Chúng ta đổi một phương hướng đi!
Tần Hàn mở lời:
- Hứa Khánh Chi cùng La Hữu Vân hai người chính là nhi tử đắc ý của phong chủ Hứa Hàn Lâm cùng phong chủ La Ngọc Kiệt hai người, hai gia hỏa này ở trong Kiếm Môn được xưng là khẩu phật tâm xà, thích nhất đâm đao phía sau.
- Ta cũng không hi vọng vạn nhất chúng ta đại chiến một trận, hai gia hỏa này đột nhiên xuất hiện cướp đoạt công lao của chúng ta.
Tần Hàn bình tĩnh nói:
- Mọi người cẩn thận một chút đi, hai gia hỏa này không phải dễ gây.
- A?
Tần Linh Nhi đột nhiên a một tiếng, nói:
- Vừa rồi ngươi còn nhiệt tình bắt chuyện với hai người bọn hắn? Ta còn tưởng rằng các ngươi rất quen?
- Cần thiết trò chuyện còn miễn không được, biết người biết mặt không biết lòng, hai người kia kính nhi viễn chi tương đối tốt.
Tiểu đội mười người lần nữa lựa chọn một phương hướng khác xuất phát.
Mà giờ khắc này, một bên khác, La Hữu Vân cùng Hứa Khánh Chi hai người dẫn đội tiếp tục đi tới.
- Nhìn thấy không?
Hứa Khánh Chi dừng lại, đột nhiên hỏi.
- Ừm, tiểu tử này thế mà đi cùng Tần Hàn, Tần Hàn gia hỏa này rất giống cha của hắn, rất am hiểu che giấu mình, thực lực không thể khinh thường.
- Ý của ngươi là...
.
- Lần này, có thể nói là một cơ hội chém giết Mục Vân, bỏ lỡ lần này, trở về tông môn, y theo cảnh giới của hắn đề thăng, chúng ta muốn giết hắn, khó hơn nhiều.
La Hữu Vân cẩn thận nói:
- Ngươi cho rằng thế nào?
- Tốt.
Hứa Khánh Chi cũng gật đầu nói:
- Chuyện này, cũng không thể trách chúng ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách gia hỏa này, theo ai không tốt, hết lần này tới lần khác đi theo Lâm Văn Hiên.
- Tương lai Lâm Văn Hiên nếu trưởng thành lại là uy hiếp lớn nhất cho hai nhà chúng ta, hiện tại, trảm Mục Vân, chính là chặt đứt một cánh tay của hắn.
Hai người hạ quyết tâm, quay người mà trở về...
Mà giờ khắc này một bên khác, Mục Vân đi theo đám người Tần Hàn, tiến về một phương hướng khác lên.
Đột nhiên, từng tiếng xé gió vang lên.
Giữa núi rừng phía trước có từng đạo khí tức chạm mặt.
Mục Vân hiện tại dừng lại, thu liễm khí tức.
Lập tức, phía trước xuất hiện mấy chục thân ảnh.
Hơn mười người thân mang trường sam màu đen, khí tức toàn thân trên dưới rất lạnh lùng, mà quan trọng nhất là, toàn thân đẫm máu, nhìn rất khủng bố.
- Khặc khặc... Lại gặp được một đám đồ chơi không biết sống chết.
Một thân ảnh đứng ra, nhìn mười người Tần Hàn, cười nhạo nói:
- Đám xú tiểu tử, nạp mạng đi.
Một đống người, căn bản không hỏi, giết ra.
Đám người Mục Vân tự nhiên cũng không có lời nào dễ nói.
Hưu hưu hưu...
Hiện tại, Mục Vân rời xa chiến trường, ba Trảm Tiên Tiễn lao ra.
Trảm Tiên Tiễn có tốc độ cực nhanh, nháy mắt thu tính mệnh ba tên võ giả.
Đầu lĩnh nam tử quát:
- Trước làm thịt tên bắn lén kia.
Ngay lúc này, giữa hai tay Vương Tâm Nhã xuất hiện một thanh cổ cầm.
Ngọc thủ nhẹ nhàng lưu động phía trên cổ cầm, từng tiến đàn hùng hồn không ngừng vang lên, điếc màng nhĩ người.
Mười người trước đó đã phối hợp một đoạn thời gian, hiện tại tự nhiên càng thêm thuần thục, đối mặt hơn mười người, căn bản không sợ.
Vương Tâm Nhã dùng trường cầm, từng tiếng đàn xuất hiện, lực lượng cuồng bạo tàn phá bừa bãi, tiếng đàn giống như có thể khiến người ta lâm vào trong mê ngủ, mang theo ma lực cường đại.
Mà Mục Vân từ đầu đến cuối giữ một khoảng cách với tất cả mọi người, không ngừng di chuyển vị trí, đặt tên bắn lén.
Lúc này, hiệu quả bắn lén vượt xa so với chính diện chém giết.
Mà theo vận dụng thuần thục Trảm Tiên Cung cùng Trảm Tiên Tiễn, mỗi một tiễn giết ra, ngũ phẩm Kim Tiên không chú ý, cũng muốn đi đời nhà ma.
Còn thừa bảy người tạo thành một đạo phòng tuyến, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, phòng hộ bốn phía.
Dưới tình huống bực này, nhân số hơn mười người tiêu hao càng ngày càng nhiều, không bao lâu, đã chết bảy tám người, cơ hồ đều bị Mục Vân ra tiễn bắn chết.
Ban đầu, Mục Vân chọn lựa đều là những đệ tử nhất phẩm Kim Tiên, nhị phẩm Kim Tiên.
Cơ hồ là một tiễn một tên.
- Làm càn!
Trong lúc đám người giết đến lửa nóng, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Một tên nam tử vội vã lao đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gầm thét.
- Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lấn Huyết Sát thần giáo ta không người sao?
Nam tử kia rít lên, vung tay, một cây trường thương xuất hiện trong tay.
Mà khí tức người này cũng khuếch tán ra.
Lục phẩm Kim Tiên.
- Hừ, Huyết Sát thần giáo các ngươi đi vài Lạc Nhật sơn mạch giết đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta, ta thấy các ngươi mới lấn Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta không người.
Tần Hàn hừ một tiếng, tiến lên, giơ kiếm giết ra.
Hai thân ảnh giao hội, tràng diện trở nên bốc lửa.
Mục Vân hiện tại lại vẫn núp ở phía xa, không ngừng bắn lén.
Thừa cơ quan sát Tần Hàn và người kia giao thủ.
Toàn thân người kia tựa hồ rất tráng kiện, cánh tay cầm trường thương, mạnh mẽ có lực.
Mà quan trọng nhất là, hắn bộc phát khí tức lục phẩm Kim Tiên, vượt trên Tần Hàn một đầu.
Thế nhưng Tần Hàn cũng không phải ăn chay, ứng phó cũng không quá phiền phức.
Mục Vân thu hồi tâm tư, tiếp tục xem chiến trường.
Đáng tiếc Trảm Tiên Tiễn chỉ có ba thanh, mà mũi tên và cung nối liền thành một thể, nếu không, hắn luyện chế thêm mấy chuôi.
Bất quá, mặc dù như thế cũng đã đủ.
Mục Vân dựng cung bắn tên, lần nữa giết ra.
Hưu...
Nhưng trong nháy mắt Mục Vân bắn tiễn, đột nhiên, một đạo ánh sáng nhanh chóng lao thẳng tới chỗ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận