Vô Thượng Thần Đế

Chương 2190: Địa Huyệt Chu Vương (1)

Mười người đi cùng một chỗ đã có người bị thương. Nếu như tiếp tục tiến lên, khả năng sẽ có người dâng mạng.
Không nguyện ý tiếp tục tiến lên, hiện tại có thể trở về tông môn.
Nghe đến lời này, mấy người còn lại đều khẽ giật mình.
- Hắc hắc, Mục huynh, chúng ta biết ý ngươi!
Bách Vân cười hắc hắc nói:
- Chỉ là vừa đến liền đi, thật không cam tâm, chúng ta còn muốn nhìn, võ giả tu hành vốn là bỏ qua sinh tử, nếu không thế nào truy cầu trường sinh bất tử?
- Đúng vậy, tu luyện nhiều năm, thời điểm đột phá cửa ải, nguy hiểm khi gặp phải kẻ địch các loại, đều đủ chết đến mấy lần, sợ chết, còn thế nào tu võ.
Nhìn thấy mấy người kiên định, Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Tốt, đã như vậy, ta cũng không ngại nói thật với các ngươi.
Mục Vân nói tiếp:
- Ta biết đại khái kẻ vừa rồi muốn giết ta là ai, bởi vì ta kém chút để các ngươi bị giết, cho nên ta chuẩn bị tách ra khỏi mọi người.
- Mục huynh...
- Tần huynh, ngươi để ta nói xong.
Nhìn Tần Hàn nói:
- Ta biết, đoạn thời gian này ở chung, tất cả mọi người không phải người sợ chết, ta cũng nguyện ý làm bằng hữu với các ngươi, chỉ là lần này, người muốn đưa ta vào chỗ chết không chỉ kia một, nếu các ngươi không bị thương, ta sẽ tiếp tục đi cùng các ngươi, nhưng bây giờ trạng thái các ngươi đều không tốt, nếu ta còn đi với các ngươi, sẽ liên lụy các ngươi.
Nghe đến lời này, mấy người hiểu rõ ý Mục Vân.
Cân nhắc đến vấn đề thực tế, tiểu đội mười người bọn hắn hiện tại có một nửa bị thương, không phải nhất thời nửa khắc có thể khôi phục.
Vẻn vẹn là đệ tử Huyết Sát thần giáo đầy đủ bọn hắn uống một bình.
Nếu lại tăng thêm những người khác, chỉ sợ càng khó.
Mục Vân nói rất có đạo lý.
Nhưng bây giờ để Mục Vân đi, bọn hắn tựa hồ cảm giác, mình vứt bỏ Mục Vân.
Tần Hàn hiện tại rất khó xử.
- Tần huynh, các ngươi yên tâm đi.
- Ta biết là ai muốn giết ta, chờ ta giải quyết bọn hắn, ta sẽ trở về tụ hợp cùng các ngươi!
Mục Vân nói:
- Các ngươi lưu lại ký hiệu để ta tìm tới các ngươi, đương nhiên, có bất kỳ nguy hiểm gì cứ phát ra một tiếng.
Mục Vân nhờ Vương Tâm Nhã dùng Thiên âm Loa ghi chép tiếng đặt hiệu của mấy người, thời khắc mấu chốt, phát ra tiếng kia, Thiên âm Loa có thể xác định vị trí của bọn hắn.
Thiên âm Loa được xưng là kỳ vật thiên địa đản sinh, không chỉ có mỗi tác dùng đề cao tu vi.
Thương định hoàn tất, Mục Vân mang theo Vương Tâm Nhã, hai người rời đi.
Tần Hàn nhìn mấy người còn thừa, nói:
- Chúng ta trước tiên tìm một nơi chữa trị thân thể, nếu không gặp lại một đám đệ tử Huyết Sát thần giáo, chỉ sợ muốn chạy đều chạy không thoát.
- Ừm!
Mọi người rời đi.
Mà giờ khắc này, Mục Vân lại mang theo Vương Tâm Nhã đi về một phương hướng khác.
- Vân lang, chúng ta đi đâu?
- Đi nơi nào?
Mục Vân cười nói:
- Giết người!
Hắn chưa có xác định một đội người vừa rồi là ai.
Thế nhưng những người kia cho rằng hắn đã chết, trong nháy mắt khi hắn tránh thoát đã lưu lại một luồng hồn lực kia trên người hai người cầm đầu.
Hiện tại, hắn muốn đi tìm một người.
Ngũ phẩm Kim Tiên.
Mục Vân ngược lại muốn nhìn một chút, người này đến cùng là ai.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, chủ nhân một luồng hồn lực in dấu của mà Mục Vân đang đuổi theo giờ khắc này đang mắng chửi người.
- Đáng chết, thế nào trùng hợp như vậy, đến đây đụng phải người Huyết Sát thần giáo?
La Hữu Vân giận mắng không ngừng.
Hắn cùng Hứa Khánh Chi hai người vừa rồi quay trở lại chém giết Mục Vân.
Sau đó đụng phải mấy tên đệ tử Huyết Sát thần giáo tản mạn khắp nơi, chuẩn bị đánh giết.
Chỉ là những đệ tử kia hết sức giảo hoạt, vậy mà chia binh hai đường chạy trốn.
Hắn cùng Hứa Khánh Chi cũng tách ra đuổi theo.
Thế nhưng ai biết là cạm bẫy.
Những đệ tử kia cố ý dẫn dụ bọn hắn, tách bọn hắn ra.
Hiện tại, bên cạnh hắn chỉ có mười lăm mười sáu người, mà đối diện lại là có hơn hai mươi người.
Bản thân hắn chỉ là ngũ phẩm Kim Tiên, nhưng đối diện lại là có một đệ tử lục phẩm Kim Tiên.
Nhân số kém hơn, thực lực càng kém hơn, đánh nhau, khẳng định sẽ thua.
Thế nhưng lúc này, phát tín hiệu cầu cứu cho Hứa Khánh Chi, hắn còn chưa tới, không cần nhiều lời, khẳng định cũng bị người cho cuốn lấy.
La Hữu Vân cảm giác không may.
- La đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Ngươi hỏi ta? Giết ra một đường máu thôi.
La có thiên quát:
- Chẳng lẽ chờ chết ở đây?
Nghe đến lời này, sắc mặt đám đệ tử càng khó coi.
Bọn hắn đương nhiên biết muốn giết ra một đường máu.
Nhưng vấn đề bây giờ là, giết thế nào ra một con đường.
Mà lúc này, Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người một đường đi theo, đến chỗ này.
- Là hắn.
Nhìn thấy La Hữu Vân, khóe miệng Mục Vân ngậm lấy một vòng ý cười.
Gia hỏa này, xem ra gặp được nguy nan.
- Chính là hắn?
Vương Tâm Nhã cũng giận không kềm được, muốn giết ra.
- Vợ ngốc, làm gì?
Nhìn Vương Tâm Nhã ra vẻ thâm cừu đại hận, Mục Vân cười nói.
- Giết hắn.
- Chờ một chút , chờ một chút, nàng không thấy được hắn hiện đã cùng đồ mạt lộ?
Mục Vân cười nói:
- Đợi đến khi bọn gia hỏa này bị tiêu hao hết, chúng ta lại ra tay, chém giết những đệ tử Huyết Sát thần giáo còn lại, không muộn.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã nhẹ gật đầu, nhìn Mục Vân, đột nhiên quát khẽ.
- Chàng vừa rồi gọi ta cái gì?
- A? A... Kìa... Nàng mau nhìn, mau nhìn, gia hỏa này nhịn không được, muốn phát đại chiêu.
Mục Vân nhanh chóng đổi chủ đề, nhìn phía xa.
Vương Tâm Nhã không cao hứng trừng Mục Vân, không lên tiếng nữa.
Mà giờ khắc này, La Hữu Vân trong sân bị buộc đến sơn cùng thủy tận.
Bên người, chỉ còn lại bảy tám người.
Nhìn thấy những người kia vẫn bức bách thật chặt, La Hữu Vân giận.
- Các đệ tử, tới gần ta!
La Hữu Vân hiện tại hét lớn một tiếng, hất ra tên đệ tử lục phẩm Kim Tiên, quát.
Bá bá bá...
Lập tức, bảy tám tên đệ tử vây quanh.
Trong chớp nhoáng, La Hữu Vân nhìn mười mấy người xung quanh, khẽ quát một tiếng, kim quang hiện ra toàn thân.
- Bạo!
Quát khẽ một tiếng, tiếng nổ đùng đoàng cuồng bạo truyền ra từ trên người La Hữu Vân.
Tiếng rầm rầm rầm khuếch tán trong sơn dã.
Mục Vân vội vàng che hai lỗ tai Vương Tâm Nhã, nằm xuống.
Gia hỏa này, tự bạo?
Tiếng oanh minh, tiếp tục nửa khắc đồng hồ mới dần dần tiêu tán.
Mà giờ khắc này, ngọn núi quanh mình, trong khu vực ngàn mét, không có một ngọn cỏ.
Lại nhìn đi, trên mặt đất đều là thi thể.
Thậm chí là tên đệ tử lục phẩm Kim Tiên cũng bỏ mình ngay tại chỗ.
Mục Vân cũng rất sợ hãi than.
La Hữu Vân không hổ là nhi tử của phong chủ thập lục phong La Ngọc Kiệt, bảo mệnh thủ đoạn, đến lục phẩm Kim Tiên đều bị hố.
Chỉ sợ cho dù thất phẩm Kim Tiên cũng khó thoát khỏi cái chết.
Mà giờ khắc này, giữa sân chỉ còn lại bảy tám người La Hữu Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận