Vô Thượng Thần Đế

Chương 220: Vô Đề

Kiếm ý, là cái gì?
Đó là ý cảnh mà một vị kiếm khách tha thiết ước mơ.
Nhập vi, tiểu thành, đại thành, viên mãn, đỉnh phong, mà bây giờ, kiếm ý của Mặc Dương ít nhất là cấp độ viên mãn.
Thiên phú kiếm thuật như vậy, quả thực là xưa nay chưa từng có, chỉ sợ cũng sau này không còn ai.
Nhặt lên phiếu điểm trên mặt đất bị Thiết Phong vuốt ve, mấy người Hiên Viên Chá, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực, Tiêu Khánh Dư trợn tròn mắt.
Hắn là một yêu nghiệt sao?
Không ngờ lại từ chối đặc cấp ban, đi vào trung cấp ban.
- Chào ngươi, Mặc Dương đúng không, vì sao ngươi không nguyện ý gia nhập đặc cấp ban? Đặc cấp ban chính là nơi tụ tập nhiều cao thủ Linh Bảng nhất của Lôi Phong viện, nơi đó đại biểu yêu nghiệt có thiên phú nhất của Lôi Phong viện chúng ta hội tụ!
- Hả? Như vậy! Thế nhưng ta không hứng thú!
Mặc Dương gãi đầu, cười nói:
- Ta tới để tìm sư tôn!
- Sư tôn?
- Hả, vậy ngươi sư tôn là?
- Mục Vân!
...
- Mục đạo sư, vị học viên này của ta lây nhiễm Bách Bộ Thanh Vân Tán, ngươi có thể xem thử...
- Ta biết, không sao cả!
Mục Vân cười nói:
- Vì một nhân tình của Vương đại mỹ nữ, Bách Bộ Thanh Vân Tán cũng không khủng bố.
Bách Bộ Thanh Vân Tán, nói trắng ra chính là một loại độc dược thôi động tình cảm trong thân thể.
Loại độc dược này có thể tích súc trong cơ thể võ giả, để trong cơ thể người nhiễm loại độc này lan tràn tình ý, đơn thuần dựa vào thân thể giải độc sẽ chỉ khiến cho độc tố càng ngày càng nặng, cuối cùng người nhiễm độc sẽ hoàn toàn trở thành một công cụ cung cấp cho người ta hưởng lạc, cho đến chết.
Loại độc này, trong ba ngàn tiểu thế giới cũng là hiếm thấy.
Không ngờ, trong Lôi Phong viện có người sử dụng loại độc này.
- Mục đạo sư, chính là chỗ này!
Đi vào trong một căn phòng, Vương Hinh Vũ khổ sở nói:
- Còn hi vọng Mục đạo sư có thể thủ vững bản tâm, chữa bệnh cho học viên của ta.
- Yên tâm, ta biết Bách Bộ Thanh Vân Tán, loại xuân dược này rất lợi hại, giết người trong vô hình, nhưng ta vẫn có biện pháp có thể giải trừ!
Vừa dứt lời, Mục Vân mở cửa tiến vào.
Nhìn một vòng, trong gian phòng trưng bày chỉnh tề đủ loại vật phẩm trang sức, rất rõ ràng là khuê các, mùi thơm ngát nhẹ nhàng tràn ngập khắp phòng, làm say lòng người.
Mà giờ khắc này, trên giường màu hồng phấn trong phòng có một bóng người, hai tay hai chân bị trói chặt, trên dưới cả người lộ ra hồng nhuận mê người, đang không ngừng giãy dụa cơ thể.
Người này mặc một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, ngực ngạo lên, hai chân thon dài, chỉ là giờ phút này, hai tay bị dây thừng trói chặt, phân biệt cột vào hai bên giường, mà hai chân lại là bị trói khép lại.
- Tâm Nhã! Ngươi sao rồi?
Đi vào bên giường, nhìn cơ thể động lòng người trên giường, sắc mặt Vương Hinh Vũ lo lắng hô.
- Tỷ, ta... Muốn, ta muốn...
Sắc mặt Vương Tâm Nhã hồng hồng, hiển thị rõ mị thái, không thèm để ý Mục Vân ở đây, thấp giọng cầu khẩn.
Nam nhân!
Ánh mắt rơi vào trên người Mục Vân, Vương Tâm Nhã đột nhiên giống như nổi điên, muốn bổ nhào lên trên người Mục Vân, hòa tan hắn vào trong cơ thể của mình.
- Mục đạo sư, đây là muội muội của ta, cũng là học viên của ta, bị người hạ độc Bách Bộ Thanh Vân Tán, nếu Mục đạo sư có biện pháp thì mời tranh thủ thời gian cứu trợ.
- Không có vấn đề!
Mục Vân đi đến bên giường, ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ Vương Tâm Nhã.
Khác với tỷ tỷ Vương Hinh Vũ của nàng, Vương Tâm Nhã chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân thể đang ở trong giai đoạn trưởng thành, mỗi một chỗ đều lộ ra một khí tức ngây ngô mê người.
Lại thêm dược hiệu của Bách Bộ Thanh Vân Tán, khiến cho Vương Tâm Nhã giờ phút này nhìn qua giống như một cây đào mật, mặc cho người hái.
- Nam nhân, ta muốn nam nhân, ta cần nam nhân!
Nhìn thấy Mục Vân, Vương Tâm Nhã triệt để không cách nào ức chế dục vọng trong cơ thể, nàng khát vọng hai tay Mục Vân, khát vọng thân thể Mục Vân, giải thoát cho nàng.
- Vương đạo sư, ngươi tìm đến ta, chính là tin ta, tiếp theo ta sẽ làm một ít cử động, có thể sẽ đắc tội lệnh muội, còn mời Vương đạo sư hiểu cho.
- Đó là đương nhiên!
Liên quan tới chuyện của Mục Vân, Vương Hinh Vũ chỉ là trước đó nhìn thấy Trịnh Thành Vân chạy trần truồng, mới biết được Mục Vân.
Sau khi điều tra qua thì mới phát hiện chỗ khác biệt của Mục Vân.
Đối với luyện đan, Mục Vân trời sinh có thiên phú cường đại mà người khác khó có thể lý giải được, thậm chí, Mục Vân hình như đã đạt thành thỏa thuận gì với hai vị Mạc đại sư.
Bởi vậy, muội muội vào nửa tháng trước đó bị người hạ Bách Bộ Thanh Vân Tán, nàng vẫn cố gắng nghĩ các loại biện pháp, muốn giải độc cho muội muội, thế nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.
Trước mắt, trừ phi mời đến hai vị Mạc đại sư cứu chữa mới có biện pháp có thể thi triển.
Nhưng bây giờ, Mạc Vấn đại sư một lòng luyện đan, Mạc Khánh Thiên đại sư căn bản là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao nàng có thể gặp được.
Hiện tại chỉ có tìm tới Mục Vân.
Lúc đầu, nàng cũng không có hi vọng.
Nhưng khi nàng tìm một ít luyện đan sư tứ tinh, ngũ tinh đến, bọn hắn căn bản chưa từng nghe qua Bách Bộ Thanh Vân Tán, thế nhưng khi nói với Mục Vân, hắn lại biết.
Loại biểu hiện đó, không phải giả vờ!
Hiện tại, nếu đã tìm Mục Vân tới giúp đỡ, vậy cũng chỉ có thể tin tưởng Mục Vân.
Bởi vì độc tố trong cơ thể Vương Tâm Nhã đã tích súc hơn nửa tháng có, nếu còn tiếp tục kéo dài, kéo thêm mấy ngày nữa, độc trong cơ thể tố muội muội, tuyệt không thể nào giải.
Đến lúc đó, hoặc là nhìn muội muội phát tác độc tố, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Hoặc là tìm kiếm khoảng một trăm nam nhân cho muội muội, giải độc tố cho nàng, thế nhưng nếu như thế, muội muội cuối cùng vẫn phải chết, trước khi chết còn phải nhận loại đãi ngộ đó, nàng tuyệt không cho phép.
- Tốt, đã như vậy, vậy ta sẽ bắt đầu!
- Hả?
Vương Hinh Vũ sửng sốt một chút:
- Chẳng lẽ Mục đạo sư không cần chuẩn bị một ít linh tài hoặc là đan dược sao?
- Không cần!
Mục Vân tự tin nói:
- Chỉ cần một đôi tay của ta là đủ!
- Một đôi tay là đủ?
Sắc mặt Vương Hinh Vũ ửng đỏ, chẳng lẽ gia hỏa này muốn dùng tay giúp muội muội...
Nhìn thấy Vương Hinh Vũ biểu hiện quái dị, Mục Vân gãi đầu một cái, không quan tâm nàng nữa, đi thẳng tới bên cạnh Vương Tâm Nhã, mở hết dây thừng đang trói chặt tay chân của nàng ra.
- Mục đạo sư!
- Thế nào rồi?
- Tâm Nhã đã nhiễm Bách Bộ Thanh Vân Tán, nếu cởi trói, sợ rằng sẽ...
- Sợ rằng sẽ nhào lên, mạnh mẽ đè ta đúng không?
- Ừm!
- Muốn giải loại độc này, nếu chỉ dựa vào bất kỳ loại đan dược nào thì đều chỉ sẽ kích thích đến Bách Bộ Thanh Vân Tán, sẽ chỉ làm độc tố ngày càng nhiễm sâu hơn, biện pháp duy nhất chính là thông qua đả thông kinh mạch trong cơ thể, nhờ vào đó tiến hành quán thâu, dẫn độc tố ra ngoài cơ thể!
Mục Vân giải thích nói:
- Kinh mạch là chỗ mẫn cảm nhất của võ giả, cho nên, không thể trói trói chặt muội muội của ngươi, mà càng không thể… để nàng mặc y phục!
Mục Vân nói, xoẹt một tiếng vang lên, váy áo trên người Vương Tâm Nhã bị xé nát triệt để, một cơ thể hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận