Vô Thượng Thần Đế

Chương 221: Khống Kinh Thuật

Thấy cảnh này, sắc mặt Vương Hinh Vũ lại lần nữa đỏ thêm mấy phần.
Nàng làm như vậy, thật đúng không?
Chỉ là, nếu còn không tiến hành trị liệu, muội muội sẽ chết, trước mắt, chỉ mới để Mục Vân nhìn thấy thân thể muội muội mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục!
- Ta muốn chuẩn bị bắt đầu, ghi nhớ, Vương đạo sư, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, cho dù muội muội của ngươi làm thế nào cũng tuyệt đối không thể ngăn cản, nếu không, nàng sẽ chết.
Mục Vân ho khan một nói:
- Tràng diện tiếp theo, có thể có chút không thích hợp thiếu nhi, nếu như ngươi nhìn không được, trước tiên có thể...
- Không có vấn đề! Ngươi bắt đầu đi!
Thở một hơi thật dài, Vương Hinh Vũ trấn định nói.
- Tốt!
Sau khi tháo giây thừng trên tay của Vương Tâm Nhã ra, chỉ trong tích tắc, Vương Tâm Nhã được tự do hoạt động, nhìn thấy Mục Vân thì hưng phấn giống như mèo gặp chuột, lập tức bổ nhào vào người Mục Vân, bắt đầu xé rách y phục của Mục Vân.
- Tâm Nhã!
- Vương đạo sư, không nên ngăn cản nàng.
Mục Vân nói, hai tay đã bắt đầu chuyển động.
Giờ phút này, Vương Tâm Nhã đã triệt để mất đi ý thức, toàn bộ chỉ hành động trong vô thức.
Nàng dùng một tay nắm vuốt ve ngực Mục Vân, một tay khác lại đặt ở bộ ngực mình, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Thời khắc này, Vương Tâm Nhã giống như một con mèo cái phát tình, hoàn toàn không kềm chế được.
- Uy lực của Bách Bộ Thanh Vân Tán rất không tầm thường, muốn giết chết người này giống như nữ tử thanh lâu, người này quả nhiên là quyết tâm, xem ra, bối cảnh của Vương Hinh Vũ này cũng không đơn giản.
Hoàn toàn không để ý tới hành động của Vương Tâm Nhã hai tay, Mục Vân bắt đầu chạm đến từng bộ phận trên cơ thể nàng.
Võ giả Linh Huyệt cảnh, mở huyệt khiếu trong cơ thể, vận chuyển chân nguyên, thật ra nói cho cùng vẫn là võ giả vận dụng kinh mạch bản thân.
Huyệt khiếu, bằng vào kinh mạch quán thông, Thanh Vân Tán chính là bám vào phía trên huyệt khiếu kinh mạch của võ giả, một khi võ giả dùng chân nguyên khử độc, độc tố đó sẽ càng thêm mãnh liệt, ngược lại sẽ chuyển biến xấu.
Cho nên Mục Vân dùng nhất môn y thuật mình đã từng nắm giữ để tiến hành cứu chữa.
Khống Kinh Thuật!
Cái gọi là Khống Kinh Thuật chỉ đơn giản là thủ đoạn dùng để khống chế kinh mạch võ giả, giải trừ độc trong cơ thể võ giả, đối phó với loại xuân dược Bách Bộ Thanh Vân Tán này lại không thể thích hợp hơn.
Bàn tay sờ soạn khắp nơi trên người Vương Tâm Nhã, Mục Vân vừa vuốt ve, sờ, gõ, đẩy, các loại động tác gần như sờ toàn bộ cơ thể Vương Tâm Nhã.
Nhìn hành động của Mục Vân, Vương Hinh Vũ nhiều lần muốn ngăn cản, thế nhưng lại từ đầu đến cuối nhịn xuống.
Nàng đã mang Mục Vân đến thì phải lựa chọn tin tưởng Mục Vân.
- Ta muốn!
Chỉ là, hai tay Mục Vân đang sờ loạn trên cơ thể Vương Tâm Nhã thì lại càng thêm kích thích dục vọng trong cơ thể Vương Tâm Nhã, nàng một bước nhào lên, đè trên người Mục Vân, bắt đầu xé rách y phục của Mục Vân.
Tệ nạn của Khống Kinh Thuật cũng bộc lộ ra.
Một khi kết thúc, phí công nhọc sức, thậm chí sẽ khiến cho người bị trúng độc trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Mục Vân không dám dừng lại!
Thế nhưng cũng không thể ngăn cản Vương Tâm Nhã.
Hắn vừa đẩy, sờ, gõ, đã không ngừng giam cầm độc tố trong cơ thể Vương Tâm Nhã, nhờ vào đó đến một bước cuối cùng, trực tiếp thanh lý ra ngoài cơ thể.
Trong lúc này, nếu khiến cho độc tố trong cơ thể Vương Tâm Nhã xảy ra không dị biến trôi chảy, sẽ phí công nhọc sức.
Đây cũng là nguyên nhân Mục Vân cảm thấy kinh ngạc đối với Bách Bộ Thanh Vân Tán trong cơ thể Vương Tâm Nhã.
Bách Bộ Thanh Vân Tán có thể nói là, cho dù Mạc đại sư cũng không thể hóa giải, trong ba ngàn tiểu thế giới, mới có thể tồn tại.
Hiện tại thế mà là lưu truyền đến Thiên Vận đại lục, không thể không khiến người cảm thấy kỳ quái.
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã lại cưỡi trên người Mục Vân, muốn cưỡng bức Mục Vân, Vương Hinh Vũ muốn ngăn cản.
- Không thể!
Mục Vân quát:
- Hiện tại tùy ý nàng, nếu không sẽ phí công nhọc sức, chỉ cần kiên trì một chút nữa là sẽ thành công!
- Thế nhưng...
Nhìn thấy y phục của Mục Vân bị Vương Tâm Nhã xé mở, Vương Hinh Vũ có phần lo lắng.
Vạn nhất độc tố còn chưa bị giải, Vương Tâm Nhã ăn xong Mục Vân, vậy thì thật sự xong.
Bàn tay càng lúc càng nhanh tại Vương Tâm Nhã trên người thể không ngừng gõ, sắc mặt Mục Vân lại càng ngày càng hồng.
Sau khi liên tục sờ soạn cơ thể Vương Tâm Nhã, cho dù trong lòng Mục Vân không có bất kỳ ý nghĩ gì, thế nhưng thân thể vẫn nhịn không được phản ứng.
Nhìn thấy hạ thể Mục Vân dần dần hở ra, sắc mặt Vương Hinh Vũ càng đỏ, muốn đi ra ngoài, thế nhưng muội muội nàng ở đây, nàng không dám rời khỏi, lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Mẹ nó!
Mục Vân nhịn không được thầm mắng một câu.
- Tiểu huynh đệ ngươi, lúc này tranh khí cái gì, tìm phiền toái cho lão tử!
Vương Tâm Nhã mặc kệ Mục Vân, chỉ là muốn phát tiết dục vọng trong lòng, Vương Hinh Vũ không dám động, Mục Vân cũng không dám ngăn cản.
Xoẹt một tiếng vang lên, lần này, đổi lại là Vương Tâm Nhã xé rách một bộ y phục cuối cùng trên người Mục Vân xuống, hóa thành mảnh vụn.
Vương Hinh Vũ nhịn không được kinh hô một tiếng, vội vàng nhắm hai mắt lại, thế nhưng nghĩ đến nếu lần này muội muội ngồi xuống thì mọi việc đều chơi xong, nên lại vội vàng mở hai mắt ra.
Y phục bị xé nát, sắc mặt Mục Vân đỏ lên, chỉ là bàn tay cuối cùng đập vào ngực Vương Tâm Nhã.
Phốc...
Sau một khắc, Vương Tâm Nhã há mồm phun ra một ngụm máu đen lớn, phịch một tiếng, không còn duy trì tư thế cưỡi trên người Mục Vân, triệt để ngã xuống, đè lên người Mục Vân, hôn mê bất tỉnh.
Mà hạ thể của hai người thì chỉ còn cách nhau một chút xíu!
Vội vàng đứng lên, Mục Vân đỡ Vương Tâm Nhã dậy, không để ý toàn thân mình trần trụi, bàn tay chậm rãi lưu động phía sau lưng nàng.
Mà dần dần, Vương Hinh Vũ nhìn thấy phía sau lưng muội muội mình xuất hiện một Độc Hạt màu nâu, há to miệng.
Bàn tay vỗ xuống, cuối cùng, máu tím phía sau lưng Vương Tâm Nhã tràn ra, cơ thể của nàng rốt cục bình tĩnh lại, hô hấp cũng dần trở nên vững vàng.
- Người hạ độc quả nhiên rất quyết tâm, trước dùng Bách Bộ Thanh Vân Tán để che lấp, thật ra chân chính là Tử Ngọc Hạt Độc này, nếu không phải muốn đưa muội muội của cô vào chỗ chết thì sẽ không làm như thế!
- Đa tạ Mục đạo sư!
Nhìn thấy hô hấp của muội muội dần dần bình ổn, Vương Hinh Vũ chắp tay nói.
Chỉ là, ánh mắt rơi lên người Mục Vân, con ngươi lại liếc xéo, đỏ mặt nói:
- Mục đạo sư có thể mặc y phục vào trước hay không?
- Hả? Ừm, được, tốt tốt!
Lúng túng từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bộ y phục, Mục Vân vội vàng mặc lên, quay người khoác lên người Vương Tâm Nhã một bộ y phục.
- Chuyện nơi này đã xong, Vương đạo sư, nhớ kỹ thiếu ta một đại nhân tình!
- Đa tạ Mục đạo sư!
- Mục đạo sư, Mục đạo sư!
Ngay giờ phút này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng hô hoán vội vã.
Phịch một tiếng, cánh cửa đột ngột bị phá tan, một bóng người phịch một tiếng ngã xuống đất, vội vàng đứng lên, hô:
- Mục đạo sư, không tốt, không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận