Vô Thượng Thần Đế

Chương 2220: Đi đến cuối cùng

Nhìn người nọ, Mục Vân khẽ giật mình.
Trần Du.
Thật diệu, gặp phải đều có quen biết với Lộ Dao.
- Ngươi không cần phải nói, đoán chừng cũng muốn giết ta.
Mục Vân mở lời.
- Làm sao ngươi biết?
Nhìn Mục Vân, Trần Du lại rất bình tĩnh.
- Bởi vì vừa rồi, Hiên Giới cũng nói như vậy.
Nghe đến lời này, sắc mặt Trần Du không thay đổi.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi? Nói cho ta nghe những lời này thì có thể hù dọa ta?
Trần Du cười hắc hắc nói:
- Ngươi cũng quá ngây thơ.
- Thật sao? Ta cảm giác, ta cũng rất ngây thơ...
Vừa dứt lời, Mục Vân điểm ra một chỉ.
Lần này, Trần Du không có khinh thường Mục Vân.
Mặc kệ thật giả, cho dù đối mặt Chân Tiên, hắn cũng sẽ không để lỏng cảnh giác.
Bàn tay vung lên, Trần Du tiến lên.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, bước ra một bước, trường kiếm trong tay Trần Du giết ra.
Đông...
Trầm muộn tiếng vang lên, Trần Du rút lui.
Trái lại Mục Vân, thấy cảnh này hơi hơi sững sờ.
- So với Hiên Giới, ngươi cẩn thận một chút.
Vừa dứt lời, Mục Vân điểm ra chỉ thứ hai.
Mà giờ khắc này, Trần Du ngốc.
Hắn chấn kinh thực lực của Mục Vân cường đại.
Một chỉ này, đổi lại những người khác, chỉ sợ đã chết.
Nhưng hắn là thất phẩm Kim Tiên, Mục Vân bất quá lục phẩm.
Khí tức huyết nhục Mục Vân cường đại, thực sự làm người lau mắt mà nhìn.
Nhưng hiện tại, hắn đã không có thời gian đi sợ hãi than, chỉ thứ hai đã đến.
Trần Du lần nữa đi chống cự.
Thế nhưng một chỉ này so với một chỉ vừa rồi, lực lượng mạnh hơn không chỉ mấy lần.
Hắn muốn trốn tránh, thế nhưng căn bản không tránh né được.
Một đạo tiếng oanh minh vang lên.
Mục Vân điểm ra chỉ thứ ba.
Liên tiếp hai ngón tay, Trần Du đã khó mà chống đỡ, toàn thân bị khí tức mãnh liệt bao phủ, hắn triệt để trợn tròn mắt.
Phanh phanh hai tiếng trầm thấp vang lên, thân thể Trần Du vỡ ra.
Luyện Ngục Thánh Chỉ, Thánh Nhân chỉ, Trần Du, gánh không được.
Ba chỉ giải quyết, hiện tại, thông đạo quanh mình chỉ có hơn trăm đầu.
Đây là chứng minh, hơn nghìn người lúc này chỉ còn lại hơn trăm người.
Mà ngay sau đó, thân ảnh thứ tư, xuất hiện.
Bất quá Mục Vân không nhận ra người nọ là ai.
Nhưng cảnh giới chỉ là tam phẩm Kim Tiên, Mục Vân rất nhẹ nhàng giải quyết.
Giữa sân chỉ còn lại hơn năm mươi thông đạo.
Hơn năm mươi thông đạo, chỉ có hơn năm mươi người.
Mục Vân giữ vững tinh thần, nhưng tiếp theo, Mục Vân gặp được ba người, thực lực đều không mạnh, bị hắn nhẹ nhõm giải quyết.
Cuối cùng, chỉ còn lại tám thông đạo.
Mà lần này, đối thủ của Mục Vân rốt cục làm hắn hứng thú.
Người này là một người trong hai tên bát phẩm Kim Tiên cùng theo bên người Lạc Cô Phong.
Nhìn người này, Mục Vân cười cười.
Đối thủ như vậy, giao thủ mới có ý tứ.
- Ồ? Lục phẩm Kim Tiên?
Khuất Bình nhìn người trước mặt, nhăn đầu lông mày nói:
- Thực lực của ngươi quá kém, còn cần ta động thủ sao?
- Đương nhiên cần!
Mục Vân chân thành nói:
- Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta sẽ tự sát?
- Ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói lời hài hước, người này lại cười.
- Ta trước đó gặp Thu Nhiên, nghe nói người này thất phẩm Kim Tiên có thể ngược sát bát phẩm Kim Tiên, đáng tiếc, vẫn chết trong tay ta.
- Ta nhìn ngươi cũng là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn? Sống hay chết, ngươi không cách nào lựa chọn, thế nhưng ta có thể lựa chọn cho ngươi phương thức chết.
Nghe đến lời này, Mục Vân chắp hai tay về sau, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là đệ tử Huyết Sát thần giáo? Sống hay chết, ngươi không cách nào lựa chọn, ta có thể lựa chọn cho ngươi phương thức chết.
Vừa nghe lời này, nhiệt độ giữa sân kịch liệt gia tăng.
- Xem ra ngươi cho rằng ta đang nói đùa.
Khuất Bình âm lãnh nói:
- Đã như vậy, chịu chết đi!
Vung tay lên, Khuất Bình vọt thẳng tới Mục Vân.
Mà giờ khắc này, Mục Vân cũng tiến lên, không chút nào lo lắng.
Đối mặt loại người tự đại, chỉ cần tiến lên, bất chấp tất cả, đánh hắn thành đầu heo, như thế, gia hỏa này sẽ biết, cái gì mới là tuyệt vọng.
Không bao lâu, bên trong thông đạo, một thân ảnh đứng vững, một thân ảnh đổ xuống mặt đất.
Mục Vân nhìn Khuất Bình đổ xuống mặt đất, cười nói:
- Thế nào? Kết quả nói mạnh miệng, thật không tốt nha.
- Ngươi... Ngươi....
Phốc phốc...
Khuất Bình còn chưa nói xong, miệng phun máu tươi, không cam tâm run rẩy thân thể, thế nhưng cuối cùng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Thấy cảnh này, Mục Vân phủi tay.
Sau đó, chỉ còn bốn người.
Không biết, kế tiếp đối thủ, sẽ là ai?
Vừa nghĩ như vậy, một thân ảnh đã đi ra.
Mục Vân ngẩng đầu nhìn phía trước, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười.
Rốt cục đến một đối thủ nặng ký.
Nghĩ như thế, Mục Vân tiến lên, lực lượng toàn thân cao bộc phát.
Người tới, Mục Vân không lạ lẫm.
Tên đệ tử dẫn đội của Vũ Hóa Thiên Cung - Hạ Duệ.
Thấy đối phương, Mục Vân không dám khinh thường.
Người này là cửu phẩm Kim Tiên.
Mà hắn mới chỉ là lục phẩm Kim Tiên mà thôi.
Trong lúc này, chênh lệch cũng không phải nửa điểm.
Chênh lệch ba phẩm.
- Ừm? Ta nghĩ rằng còn lại bốn người, nên có Lạc Cô Phong cùng Diêm Ngọc, lại thêm một bát phẩm Kim Tiên, không nghĩ tới, là ngươi.
Hạ Duệ cơ hồ trong nháy mắt kết luận, Mục Vân gặp vận may mới đi đến bước này.
- Hảo, không muốn lãng phí thời gian với ngươi, kết thúc đi, ta rất muốn nhìn một chút, ngàn người đi qua con đường đổi mạng sẽ tạo ra kết quả cuối cùng gì.
Hạ Duệ vung tay lên, một cây trường thương xuất hiện trong tay.
Thấy cảnh này, Mục Vân hứng thú.
Trường Hồng Quán Nhật Thương, xuất hiện trong tay.
Nhìn thấy Trường Hồng Quán Nhật Thương trong tay Mục Vân, hai mắt Hạ Duệ lập loè tinh quang.
- Trường Hồng Quán Nhật Thương.
Hạ Duệ kích động nói:
- Ngươi chỉ là một lục phẩm Kim Tiên, thế mà gặp vận may, đạt được Tiên khí như thế.
- Ngươi biết nó?
- Ai không biết?
Hạ Duệ đắc ý nói:
- Thương này chính là của Diệt Thiên Viêm, về sau tặng cho đệ tử của hắn Mục Vân, nói ra là cùng tên với ngươi, xem ra từ nơi sâu xa chú định, bất quá đáng tiếc, ngươi gặp được ta, thương này sẽ thuộc về ta.
- Trường Hồng Quán Nhật Thương, chính là bá đạo cuồng bạo, không thể địch nổi, trong tay ngươi, hoàn toàn là phung phí của trời.
- Vậy cũng không nhất định!
Mục Vân lại cười nhạt nói:
- Có phải phung phí của trời, thử một chút thì biết!
- Ngươi đến thật sự có tự tin.
Vừa dứt lời, Hạ Duệ nâng thương xuất động.
- Thương này rất hợp với ta, vừa hay đệ đệ ta Hạ Thiên Vũ gần đây nói muốn chuôi thương này của ta, giờ ta lấy cây thương của ngươi, có thể tặng cho hắn cây của ta.
- Đệ đệ ngươi là Hạ Thiên Vũ?
Mục Vân cười cười.
- Thật vừa đúng lúc, Hạ Thiên Vũ chết rồi, chết trong tay ta, thương này, ta nghĩ ngươi tặng không rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Nghe đến lời này, Hạ Duệ triệt để điên.
- Ngươi giết đệ đệ ta, không có khả năng, thực lực của ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.
- Có thể hay không, ngươi thử xem thương trong tay ta tự nhiên là biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận