Vô Thượng Thần Đế

Chương 2239: Thật khủng bố

Mục Vân tùy ý xuất thủ, làm thịt Ninh Thông Thiên, sau đó trở lại gian phòng của mình.
Hắn là bát phẩm cảnh giới Kim Tiên không sai, thế nhưng so từ phương diện nào, bát phẩm Kim Tiên của hắn đều mạnh hơn cửu phẩm Kim Tiên.
Đối với hắn mà nói, tập mãi thành thói quen.
Bất quá đối với bọn người Xạ Vân tới nói, là không thể tưởng tượng nổi.
Về đến phòng, Mục Vân cẩn thận kiểm tra tay trái của mình.
Hiện tại, chỗ vết cắt của tay trái vẫn là một vết sẹo, những vết sẹo này một mực không tốt, tay trái của hắn không cách nào ngưng tụ ra.
Tiếp tục như vậy, gặp được Đại La Kim Tiên, hắn rất khó phát huy thực lực của mình.
Mà ở nơi đây cũng không có gì kỳ quái, hắn cũng rất khó đề thăng cảnh giới đến cửu phẩm Kim Tiên.
Quan trọng nhất là tay trái.
Đại La Kim Tiên, rất khủng bố.
Màn đêm sắp giáng lâm, mấy người Cố Thanh Thanh trở về, ngày kế, vẫn không có thu hoạch gì.
Khi Cố Thanh Thanh biết được mọi chuyện, ngược lại càng càng thêm hiếu kì về Mục Vân.
Bất quá, nàng cũng không có hỏi thăm Mục Vân cái gì.
Mà giờ khắc này, một bên khác, Lục Phong sớm đã sợ vỡ mật.
Một bên thành trì, trong cung điện khổng lồ, trong một gian lầu các bảo tồn hoàn hảo, Lục Phong hiện tại toàn thân run rẩy, ngồi trên ghế, chén trà trong tay không ngừng run lên.
- Lục Phong, ngươi tốt xấu gì cũng là cửu phẩm Kim Tiên, đệ tử dòng chính Lục gia, lại bày ra bộ dạng này, ta thật sự hoài nghi, Lục gia trong tương lai có thể tiếp tục cường đại trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn hay không.
Bên cạnh, một tên thanh niên thân mang áo bào tím tà mị cười nói.
- Hứa Trầm Vân, ngươi đừng chọc hắn, ta thấy Lục Phong đã bị dọa sợ.
Một thanh niên khác thân hình cao lớn, cười ha ha một tiếng nói:
- Đến bây giờ, ta còn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đây.
- Ngươi... Các ngươi đừng cười.
Lục Phong thật vất vả tỉnh táo lại, nói:
- Cố Thanh Thanh đến thành trì, các ngươi biết?
- Biết chứ!
Hứa Trầm Vân cười nói:
- Ban ngày, còn nhìn thấy nhiều lần, trổ mã càng thêm thủy linh nha.
- Lần này đi theo nàng có cao thủ, tay trái bị gãy mất, thế nhưng bằng vào tay phải, trong nháy mắt, miểu sát Ninh Thông Thiên!
Lục Phong nói xong, uống một chén nước, lần nữa ngồi xuống.
Vừa nghe lời này, bên trong gian phòng có vẻ hơi ngột ngạt.
Hứa Trầm Vân cùng La Trung Hải hai người nhìn hai bên, cũng không có mở miệng.
- Miểu sát cửu phẩm Kim Tiên? Là Đại La Kim Tiên sao?
- Không phải, bát phẩm Kim Tiên.
Lục Phong lần nữa xác định.
- Ngươi có nói bậy?
- Ta bằng vào tính mệnh ta đảm bảo!
Lục Phong kích động nói:
- Chính là bát phẩm Kim Tiên, khí thế hắn xuất thủ, không có khả năng sai, thế nhưng bát phẩm Kim Tiên miểu sát Ninh Thông Thiên, người này là ai?
Nhìn thấy Lục Phong khẩn trương, Hứa Trầm Vân cùng La Trung Hải ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không hiểu.
Bát phẩm Kim Tiên, có thực lực như thế, sẽ là ai?
- Hắc hắc, Lục Phong, ngươi đừng sợ nữa, ngày sau dẫn bọn ta đến xem là biết!
Hứa Trầm Vân khá có hứng thú nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, ta rất có hứng thú với gia hỏa này, tương lai gặp hắn một lần.
- Đừng đừng, đừng trêu chọc hắn, hắn thật rất khủng bố, thiếu một một tay, còn có thể bộc phát ra thực lực cường đại như vậy...
- Nhìn ngươi sợ kìa.
La Trung Hải cắt một tiếng nói:
- La Uyên đại ca ta đang ở bên trong thành đây, hắn dám giết ta?
- Mà hắn cũng phải có năng lực giết ta mới được, nghe ngươi nói như thế, ta ngược lại muốn biết, gia hỏa này đến cùng là ai.
La Uyên?
Lục Phong kích động nói:
- Là La Uyên đại ca? Hắn ở đây là tốt nhất, kêu hắn đi cùng một chỗ, để hắn giết người kia, tên kia, thật rất khủng bố.
- Không cần, ngay sau chúng ta dẫn người đi tìm tên kia, báo thù cho Ninh Thông Thiên.
La Trung Hải tự tin nói:
- Ta còn không tin, bát phẩm Kim Tiên có thể sống sót dưới tay ta.
- La huynh...
- Ai, Lục Phong.
Nhìn thấy Lục Phong còn muốn nói điều gì, Hứa Trầm Vân ngăn lại nói:
- Ngươi còn không biết? La huynh đã bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, chỉ kém một cơ hội có thể tiến vào cảnh giới Đại La Kim Tiên, chỉ là một tên tàn phế, không đáng chú ý, lại nói, La Uyên đại ca cũng ở đây, người kia, chúng ta muốn để hắn chết, hắn sẽ chết.
Nghe đến lời này, sợ hãi trong lòng Lục Phong cuối cùng giảm bớt đi nhiều.
Ban đêm, Cố Thanh Thanh theo thường lệ lôi kéo Mục Vân cùng một chỗ trực đêm.
Phòng trước miếu thờ, Cố Thanh Thanh nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi không gi muốn giải thích cho ta?
- Giải thích?
Nghe đến lời này, Mục Vân gãi đầu một cái, nói:
- Thật không có.
- Chuyện liên quan tới Ninh Thông Thiên?
Nghe đến lời này, Mục Vân nói:
- Ninh Thông Thiên à, ta chỉ thấy hắn khinh người quá đáng, liền ra tay giết hắn...
- Thực lực của ngươi khôi phục rồi?
- Trừ tay trái, cái khác không sao, chỉ là tay trái muốn khôi phục, chỉ sợ... Cần thời gian.
Cố Thanh Thanh trầm mặc một lát, mới lần nữa nói:
- Ngươi quả nhiên là một tên biến thái.
Mục Vân không so đo câu nói này khen hắn, hay mắng hắn.
- Ta nhận được tin tức, sau khi Lục Phong rời đi đã đến chô của Hứa Trầm Vân và La Trung Hải, La Trung Hải người này thích cậy mạnh, mà Ninh gia cùng Lục gia là một phái, La gia và Hứa gia là một phái, nhưng quan hệ hai phái không tính rất tốt, bất quá Lục Phong châm ngòi vài ba câu, chỉ sợ La Trung Hải đã nóng đầu, tìm ngươi gây phiền phức.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Ngươi không sợ?
Cố Thanh Thanh lần nữa nói:
- La Trung Hải người này, nghe nói bắt đầu lĩnh ngộ thời gian quy tắc, vô cùng có khả năng tiến vào cảnh giới Đại La Kim Tiên.
- Mà La Uyên và phụ thân hắn chính là huynh đệ ruột, quan hệ hai người không tệ, cho dù ngươi có thể đối phó La Trung Hải, La Uyên, ngươi sẽ không đối phó được.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Mục Vân thản nhiên nói.
Cũng không phải hắn rất có lòng tin, bởi vì nếu La Trung Hải, Hứa Trầm Vân thật đến, trừ chính diện ứng đối, hắn thật đúng không biết có biện pháp gì khác tốt hơn.
- Ngươi yên tâm, ta gây ra họa, ta sẽ giải quyết.
Mục Vân cười nói:
- Dù sao ngươi cũng là nữ nhi của Cố Ninh Thiên, bọn hắn không dám làm khó dễ ngươi.
- Ta cũng không phải nói ngươi gây phiền toái, chỉ là...
Cố Thanh Thanh nghe lời này, có chút không vui nói:
- Chỉ là có chút thời điểm nên lùi bước thì cần phải lùi bước.
- Nhượng bộ?
Mục Vân cười cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì, ta tự nhiên biết nhượng bộ, chỉ là có chút người, không phải nhượng bộ thì có thể, ngươi càng nhượng bộ, những người kia càng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nghe đến lời này, Cố Thanh Thanh cảm giác rất có đạo lý, không khỏi nhẹ gật đầu.
Hiện tại Mục Vân lại đứng dậy, đi đến trong mưa.
- Ngươi làm cái gì?
- Ngươi chẳng lẽ không có cảm giác, mỗi đêm mưa to, thật kỳ quái sao?
Mục Vân mở lời:
- Từ khi chúng ta tới đến nơi đây, hàng đêm mưa to.
- Rất kỳ quái, thế nhưng ta điều tra một phen, không có phát hiện vấn đề gì.
- Đó là bởi vì ngươi điều tra không đủ cẩn thận.
Mục Vân vừa dứt lời, thân thể đằng không, lao vùn vụt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận