Vô Thượng Thần Đế

Chương 2243: Tay trái ra uy

Bên này, Mục Vân cùng Cố Thanh Thanh hai người bị nhốt ở bên trong không gian, mà bên trong thành trì chân chính, trong miếu đổ nát, sáng sớm, đám người Xạ Vân cùng Đỗ Nguyên sáng sớm lại phát hiện, Mục Vân cùng Cố Thanh Thanh biến mất.
Tìm toàn bộ miếu thờ cũng không có nhìn thấy hai người.
Điều này làm Đỗ Nguyên cùng Xạ Vân gấp gáp muốn điên.
Quân Vô Ưu nghe được tin tức, cũng chạy tới.
- Các ngươi hai làm cái gì? Thanh Thanh của ta biến mất, các ngươi làm sư huynh, thực lực không bằng sư muội thì thôi, hiện tại ngay cả người cũng không thấy!
Trong lòng Quân Vô Ưu nóng như lửa đốt.
- Chẳng lẽ La Trung Hải, Hứa Trầm Vân làm?
Đỗ Nguyên đột nhiên mở miệng.
Xạ Vân ngay sau đó nói:
- Có khả năng! Hai gia hỏa này không phải dễ gây.
- Mục Vân trước đó giết Ninh Thông Thiên, Lục Phong tìm tới bọn hắn, vô cùng có khả năng ban đêm động thủ, đáng ghét...
Xạ Vân quát.
- Hừ, Mục Vân kia, ta biết là người chuyên gây chuyện!
Đỗ Nguyên nhịn không được quát.
- Hai người các ngươi có thể đừng ở chỗ này nói nhảm hết bài này đến bài khác không?
Quân Vô Ưu lại im lặng nói:
- Bây giờ suy nghĩ biện pháp tìm tới Thanh Thanh của ta đi.
- Bây giờ ta sẽ đi tìm La Trung Hải.
Đỗ Nguyên nói, quay đầu liền đi.
- Tìm ta? Tìm ta làm cái gì?
Phía sau mấy người, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Một tên nam tử cầm đầu chắp hai tay ra sau, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn đám người, cười nói:
- Ta còn không có tìm các ngươi, các ngươi ngược lại dẫn đầu muốn tìm ta?
- La... La Trung Hải.
Nhìn người tới, Đỗ Nguyên nhịn không được lui lại một bước.
- La huynh!
Quân Vô Ưu hiện tại mở lời:
- Không biết có thể thấy Cố Thanh Thanh, đêm qua Cố Thanh Thanh trực ban, sáng nay không thấy, nếu La huynh muốn xuất đầu vì Lục Phong, bắt Mục Vân kia là được, không cần khó xử Thanh Thanh.
- Ồ? Gia hỏa càn rỡ kia gọi Mục Vân?
La Trung Hải nói.
- Mục Vân.
Mà giờ khắc này, Lục Phong lại nhất thời vỡ tổ.
- Tam thập tứ phong Mục Vân? Là hắn?
Đỗ Nguyên cùng Xạ Vân hiện tại mới biết, Quân Vô Ưu không biết Mục Vân, nói lộ ra miệng.
- Không có khả năng!
Lục Phong quát:
- Không thể nào là hắn, hắn mới cảnh giới gì? Hiện tại nhiều lắm thì nhị phẩm Kim Tiên, kia là bát phẩm Kim Tiên, tuyệt đối không thể nào là hắn.
Quân Vô Ưu hiện tại vì an nguy của Cố Thanh Thanh, nói thẳng:
- Đừng không có khả năng, chính là hắn, tam thập tứ phong, đồ đệ Lâm Văn Hiên - Mục Vân, Thanh Thanh chỉ nhìn thấy nhận trọng thương, mới mang theo hắn.
Quân Vô Ưu nói, nhìn về phía La Trung Hải nói:
- La huynh, việc này không có quan hệ gì với Thanh Thanh.
- Ngươi muốn bắt Mục Vân, bắt là được, còn mời thả Thanh Thanh.
- Bắt người?
Đám người La Trung Hải, Hứa Trầm Vân ngơ ngác.
Bọn hắn thật tới bắt người, thế nhưng người còn không có bắt đến.
- Quân Vô Ưu, ngươi đùa ta chơi vui lắm hả?
La Trung Hải nói:
- Nơi này không liên quan đến ngươi, Cố Thanh Thanh, ta không chọc giận nàng, nàng cũng không chọc ta, ta lần này tới là tìm Mục Vân, là gia hỏa tàn phế thiếu một cánh tay kia, các ngươi gọi hắn ra đây cho ta xử lý, chuyện Ninh Thông Thiên hôm qua, La Trung Hải ta sẽ bỏ qua.
Cái gì?
Nghe đến lời này, ngược lại là mấy người Đỗ Nguyên mộng.
- La Trung Hải, ngươi có ý gì?
Xạ Vân quát:
- Cố Thanh Thanh và Mục Vân sáng sớm hôm nay đã mất tích, ngươi bây giờ còn chạy tới bảo chúng ta giao Mục Vân.
- Không thấy?
Nghe đến lời này, La Trung Hải cười lạnh.
- Thế nào? Sợ sao? Dám làm không dám chịu rồi?
- Mục Vân, cút ra đây!
Rít lên một tiếng, mười mấy gian phòng phía sau miếu thờ triệt để đổ sụp, hóa thành phế tích.
- Dừng tay!
Đỗ Nguyên quát:
- La Trung Hải, ngươi không nên quá phận, La gia ngươi bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn là lợi hại, nhị thập lục phong chúng ta cũng không phải ăn chay.
- Không phải ăn chay? Thế thì ăn c*t sao?
La Trung Hải cười nhạo.
- Ngươi khinh người quá đáng.
Đỗ Nguyên quát to một tiếng, vọt thẳng ra.
- Đồ chán sống!
Thấy cảnh này, La Trung Hải còn chưa xuất thủ, Hứa Trầm Vân đã tiến lên, vung tay, một tay nắm chặt bàn tay Đỗ Nguyên.
- Quỳ xuống!
Quát khẽ một tiếng, bàn tay Hứa Trầm Vân dùng lực, răng rắc một tiếng vang lên, Đỗ Nguyên phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, nỗi đau xé rách tim gan, cơ hồ khiến cho hắn hôn mê.
- Đỗ Nguyên!
Thấy cảnh này, Xạ Vân tức giận không thôi.
Thế nhưng hắn không dám vọng động.
La Trung Hải, Hứa Trầm Vân vốn là cửu phẩm Kim Tiên, mà nghe nói La Trung Hải còn ngưng tụ Đại La Kim Thân, chỉ kém lĩnh ngộ pháp tắc thời gian có thể tiến vào Đại La Kim Tiên.
Như thế thực lực, không phải hắn có thể đối kháng.
- Mục Vân đến cùng ở đâu?
Hứa Trầm Vân nhìn Đỗ Nguyên, lạnh lùng khẽ nói.
- Ta không biết!
Đỗ Nguyên gầm thét lên:
- Các ngươi làm gì Cố sư muội rồi? Nàng đâu?
- Minh ngoan bất linh.
Hứa Trầm Vân vung tay, phù một tiếng, toàn bộ cánh tay phải Đỗ Nguyên bị xé rách.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết truyền khắp toàn bộ miếu thờ.
- Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, Mục Vân ở đâu?
Hứa Trầm Vân lần nữa mở lời.
- Ta... Không biết.
Đỗ Nguyên càng phẫn nộ, quát:
- Cho dù ta biết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi.
- Ngươi muốn chết!
Hứa Trầm Vân quát to một tiếng, muốn xuất thủ.
- Ngươi tìm ta?
Nhưng ngay hiện tại, một tiếng nói đột nhiên vang lên phía sau mọi người.
Hai thân ảnh xuất hiện ở sau lưng mọi người.
- Thanh Thanh!
- Cố sư muội!
Nhìn thấy một thân ảnh trong đó, Quân Vô Ưu, Xạ Vân, Đỗ Nguyên mấy người vui mừng.
Cố Thanh Thanh đi lên phía trước, nhíu mày.
- Hứa Trầm Vân, ngươi đây là ý gì? Đỗ Nguyên là đệ tử nhị thập lục phong chúng ta, tay Hứa Trầm Vân ngươi không khỏi thò quá dài đi.
- Quá dài?
Hứa Trầm Vân cười gằn nói:
- Chúng ta lần này tới tìm hắn, thế nhưng những ngu xuẩn này lại nói các ngươi biến mất, còn nói chúng ta bắt các ngươi, không cho bọn hắn một ít giáo huấn, thật cho rằng bên trong bí cảnh này còn là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Nghe đến lời này, sắc mặt Cố Thanh Thanh tái xanh.
- Lười nhác so đo với ngươi.
Hứa Trầm Vân lướt qua Cố Thanh Thanh, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi chính là Mục Vân đại danh đỉnh đỉnh trong tông môn? Ha ha, Lục gia cùng Ninh gia thật đúng bị ngươi đắc tội một lượt, hiện tại lại giết Ninh Thông Thiên, tiểu tử ngươi thật không sợ chết.
- Sợ chết!
Mục Vân lại chậm rãi nói:
- Ta đương nhiên sợ chết, chỉ là các ngươi còn chưa đủ dùng để ta sợ chết.
Vừa dứt lời, Mục Vân nhìn Lục Phong, nói:
- Thân là con em Lục gia, giao hảo cùng Ninh gia, Ninh Thông Thiên bị ta giết chết, ngươi không tìm thiên tài Ninh gia, ngược lại La Trung Hải cùng Hứa Trầm Vân đến, muốn để ta phát sinh gút mắc với bọn hắn, để ta đắc tội cả La gia và Hứa gia?
- Tâm cơ thật sâu, khiến cho Mục Vân ta đắc tội Ninh gia cùng Lục gia các ngươi, lại đắc tội La gia cùng Hứa gia, sau này không cách nào đặt chân?
Nghe đến lời này, Lục Phong ùng ục một tiếng, nuốt nước miếng một cái, nói:
- Ngươi chớ nói nhảm, La huynh và Hứa huynh chỉ không quen nhìn ngươi...
- Tốt!
Mục Vân vừa dứt lời, cười nói:
- Ta như ngươi mong muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận