Vô Thượng Thần Đế

Chương 2255: Vì cái gì, đụng đến nữ nhân của ta?

- Không thể được.
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã muốn rời khỏi, Nghiêm Ngọc Quần nói:
- Nơi này là ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
- Ngươi cản hạ?
Vương Tâm Nhã lạnh lùng nhìn Nghiêm Ngọc Quần, khóe miệng mang theo một tia chế giễu.
- Mấy người các ngươi, ngăn nàng lại cho ta.
Nghiêm Ngọc Quần vừa dứt lời, lui lại một bước.
Bảy tám tên cửu phẩm Kim Tiên đi lên phía trước.
Thấy cảnh này, Vương Tâm Nhã không có loạn.
Cầm dài trong tay vang lên, Thiên âm Loa xoay tròn trong đầu.
Thân là võ giả âm luật, thủ đoạn cường đại nhất của nàng chính là thể hiện ra bên trong quần chiến.
Tiếng đàn vang lên, từng tiếng nhàn nhạt ngưng tụ thành công kích thực tế, bao phủ bốn phía thân thể nàng.
Mấy tên đệ tử nháy mắt vây giết lên, thế nhưng Vương Tâm Nhã lại không sợ, hai tay đánh đàn, tiếng đàn bọc lấy từng đạo Tiên khí, ngưng kết thành từng chuôi trường kiếm nháy mắt giết ra.
Một nữ đại chiến bảy tám tên cửu phẩm Kim Tiên, Vương Tâm Nhã một người đơn độc chống đỡ, thế mà không chút hoang mang, thậm chí phải làm bị thương mấy người trong đó.
Thấy cảnh này, Nghiêm Ngọc Quần giận.
- Một đám phế vật!
Nghiêm Ngọc Quần đứng bên ngoài chiến đấu nhìn mấy người, tay cầm một thanh trường kiếm, bất cứ lúc nào chuẩn bị giết ra.
- Thời cơ tốt!
Đột nhiên, nhìn thấy tám người công kích chính diện Vương Tâm Nhã, Nghiêm Ngọc Quần rút kiếm, đâm thẳng đến phía sau Vương Tâm Nhã.
Kiếm quang mang theo tốc độ cực nhanh, chém về phía sau lưng Vương Tâm Nhã phía.
Nếu một kiếm này đánh xuống, Vương Tâm Nhã tuyệt đối sẽ bị thương nặng.
Đinh...
Nhưng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, Nghiêm Ngọc Quần cảm giác được kiếm của mình bị cản lại, thời gian giống như đình chỉ, một thân ảnh đã xuất hiện phía sau Vương Tâm Nhã.
Sau một khắc, kiếm của hắn hoạt động tự nhiên, nhưng bị thân ảnh đột nhiên xuất hiện dùng hai ngón kẹp lấy, động một cái cũng không thể động.
- Ngươi là ai?
Nhìn người tới, Nghiêm Ngọc Quần khẩn trương.
- Ta là ai?
Người tới một thân trường sam màu mực, tóc buộc lên, một luồng sợi tóc ở trước mắt, cười nhạt nói:
- Ta hẳn là người đã chết mà ngươi đã nói kia.
- Mục Vân!
Nghe đến lời này, Nghiêm Ngọc Quần quát:
- Ngươi... Ngươi thả kiếm ra ta.
- Thả kiếm ngươi ra? Tốt!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Bất quá đừng nóng nảy, ta muốn hỏi ngươi một chút, vì cái gì, đụng đến nữ nhân của ta?
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi thả kiếm ta ra, nơi này là căn cứ đại ca ta Nghiêm Lang phụ trách, ngươi đừng làm ẩu, đại ca ta là nhất phẩm Đại La Kim Tiên.
Nghiêm Ngọc Quần cảm giác được sát khí khủng bố trên người Mục Vân, quát to.
- Đại ca ngươi?
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Đại ca ngươi rất lợi hại phải không?
- Ngươi...
- Ta có phải rất lợi hại hay không, chỉ sợ không tới phiên ngươi đến đánh giá?
Đột nhiên, một tiếng khàn khàn vang lên.
Một thân ảnh xuất hiện trước lầu các, người tới thân ảnh cao lớn, khí vũ hiên ngang, nhìn rất mạnh mẽ có lực, đi trên đường, càng nội liễm khí tức.
- Ca, tiểu tử này....
- Thả đệ đệ ta ra.
Nghiêm Lang nhìn Mục Vân, thản nhiên nói:
- Ngươi chính là Mục Vân? Ba năm nay, đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta đối kháng Man Ngưu nhất tộc, ngươi thân là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ra mặt không phải trợ giúp chúng ta đối kháng Ma tộc, ngược lại là xuất thủ với đệ tử tông môn mình, ngươi vẫn là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta sao?
- Ngươi không cần tâng bốc ta.
Mục Vân thủy chung một mực nắm kiếm của Nghiêm Ngọc Quần, để hắn động một cái cũng không thể động, cười nói:
- Nơi này không liên quan đến ngươi, ta chỉ hỏi hắn, ai cho hắn lá gan đụng đến nữ nhân của ta?
Mục Vân nói, ánh mắt rơi trên người Nghiêm Ngọc Quần.
Bị Mục Vân nhìn chằm chằm, Nghiêm Ngọc Quần chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, muốn động, thế nhưng căn bản không thể động.
Nhìn thấy Mục Vân càn rỡ không chú ý mình, Nghiêm Lang sớm đã tức giận.
Người này, quá cuồng vọng.
Quả thực không nể mặt hắn.
- Ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi.
Nghiêm Lang hừ một tiếng, một tay vung ra, lao thẳng tới Mục Vân.
Thấy cảnh này, Mục Vân cười một tiếng, một tay vung ra.
Phanh...
Lực lượng giao hội, tan thành mây khói.
Mục Vân, hiển nhiên cũng đã đến cảnh giới nhất phẩm Đại La Kim Tiên.
Thấy cảnh này, mặt mũi Nghiêm Lang tràn đầy rung động.
- Lười nhác nói nhảm với các ngươi.
Mục Vân nhìn Vương Tâm Nhã, nói:
- Tâm nhi, bọn hắn thế nào đối nàng, nói nghe một chút, ta xem một chút, nên cho bọn hắn trừng phạt như thế nào.
- Nghiêm Lang này muốn để Tâm nhi của chàng làm nữ nhân của hắn, Tâm nhi không nguyện ý liền phái Tâm nhi đi tiền tuyến, muốn để Tâm nhi chịu chết, Nghiêm Ngọc Quần là tiểu nhân hèn hạ.
Vương Tâm Nhã nói.
- Tốt, Nghiêm Lang, Nghiêm Ngọc Quần, đã như vậy, vậy chuẩn bị chịu chết đi.
Vừa dứt lời, hai tay Mục Vân uốn nắn trường kiếm trong tay Nghiêm Ngọc Quần.
Kiếm kia uốn lượn ba trăm sáu mươi độ, phù một tiếng, đâm vào trong cổ Nghiêm Ngọc Quần, không ngừng chảy máu, Mục Vân buông tay, một tiếng ‘bang’ vang lên, trường kiếm gọt sạch toàn bộ đầu Nghiêm Ngọc Quần.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Nghiêm Ngọc Quần, chết.
Gọn gàng bị Mục Vân làm thịt.
Mục Vân này điên rồi sao?
- Ngọc Quần.
Thấy cảnh này, Nghiêm Lang trừng to muốn rách cả mí mắt, hung dữ trừng Mục Vân, giết tới.
- Vừa rồi bắt ngươi luyện tay.
Mục Vân hừ một tiếng, tiến lên, thân ảnh giống như quỷ mị, xuất hiện sau lưng Nghiêm Lang.
Bàn tay vung lên, tay trái thành đao, một chưởng bổ ra.
Phanh...
Nghiêm Lang vốn định xoay người dùng cánh tay mình ngăn cản, thế nhưng khi đưa cánh tay cản ở trước người, trong nháy mắt, hắn lại nhìn thấy, bàn tay Mục Vân xuyên qua cánh tay của mình.
Sau một khắc, thân thể Nghiêm Lang run rẩy, hắn đột nhiên phát hiện, cánh tay của mình, mất rồi.
Chưởng đao của Mục Vân cắt đi cánh tay hắn.
Đây là chưởng gì? Quả thực còn kinh khủng hơn Tiên khí thánh cấp công kích.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra từ chỗ cánh tay đứt gãy, Mục Vân không nhúc nhích, mà Nghiêm Lang lại nhịn đau, trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân.
Cái này... Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Mục Vân công kích quả thực vượt qua hắn tưởng tượng.
Gia hỏa này, tại sao lại mạnh như vậy?
- Thế nào? Hiện tại chịu phục chưa?
Mục Vân nhìn Nghiêm Lang đang trợn mắt hốc mồm, nói:
- Ta nói, đụng đến nữ nhân của ta, chính là muốn chết, Nghiêm Lang, ngươi đừng tưởng rằng có người nào làm chỗ dựa cho ngươi thì có thể không kiêng nể gì, ta nói cho ngươi biết, ngươi gây lầm người.
Vừa dứt lời, Mục Vân tiến lên, bàn tay vung lên, tay trái phát ra một đạo thánh quang.
- Làm càn!-.
Nhưng ngay hiện tại, một tiếng quát vang lên.
Thánh quang Mục Vân đánh ra bị ngăn cản.
Thánh quang tiêu tán, Nghiêm Lang đã bị dọa sợ.
Chỉ kém một tia, hắn kém chút đã ném đi mạng nhỏ của mình.
- Làm càn!
Tiếng quát lần nữa vang lên, một thân ảnh xuất hiện trước người Nghiêm Lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận