Vô Thượng Thần Đế

Chương 2266: Sơn thôn yên tĩnh (1)

Kiếm Vấn Thiên vốn cho rằng, lần này thí luyện, đối thủ của bọn hắn hẳn là đám thiên tài Vũ Hóa Thiên Cung cùng Huyết Sát thần giáo, không nghĩ tới thế mà là Ma tộc.
- Tất cả mọi người phân tán rút lui, nhớ lấy, không thể chính diện ứng chiến cùng Ma tộc, Thiên La bí cảnh rộng lớn, mọi người đi tìm thêm bí tàng, đề cao tu vi bản thân.
Kiếm Vấn Thiên hạ lệnh.
Bá bá bá...
Từng tiếng xé gió vang lên, tất cả mọi người nhận được mệnh lệnh, tản ra.
Kiếm Vấn Thiên đứng phía trước, nhìn đại quân Ma tộc, ma khí lăn lộn, thở dài một tiếng.
- Kiếm sư huynh!
Mà ngay hiện tại, từng tiếng xé gió vang lên.
- Việc lớn không tốt!
Một tên đệ tử mặt mũi tràn đầy mồ hôi, quát to:
- Chúc Ma nhất tộc Chúc Ly cũng đột phá đến cảnh giới Tiên Vương.
- Còn có Tuyết Ma nhất tộc Tuyết Vân Kỳ.
Vừa nghe lời này, sắc mặt mấy tên đệ tử tại chỗ triệt để trắng bệch.
Một tên Tiên Vương, đầy đủ để bọn hắn toàn quân bị diệt.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện ba người.
Kiếm Vấn Thiên gầm thét.
- Các ngươi đều là đệ tử Kình Thiên Bảng, đến cảnh giới cửu phẩm Đại La Kim Tiên cũng không ít, tranh thủ nhanh chóng đột phá cảnh giới Tiên Vương, lần này tông môn không cách nào viện thủ, vậy chúng ta chỉ có thể tự cứu lấy mình.
- Tán!
Kiếm Vấn Thiên vừa dứt lời, hết thảy đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tản ra.
Mà đồng thời, các đệ tử Huyết Sát thần giáo cùng với Vũ Hóa Thiên Cung cũng là từng người phân tán, chạy ra bốn phía.
Không có Tiên Vương tồn tại, bọn hắn còn có thể đánh một trận, đấu một trận, nhưng bây giờ ngay cả Tiên Vương đều xuất hiện, bọn hắn còn không chạy, đó chính là chịu chết.
- Huyết Nhất, đi!
Huyết Vô Khuyết nhìn thấy Huyết Nhất còn đang điên cuồng chém giết, quát.
- Gấp gáp cái gì?
Huyết Nhất sờ sờ máu tươi trên mặt, khóe miệng mang theo một vòng đường cong, cười nói:
- Ta còn không có giết đủ đâu, những Ma tộc này yếu đến đáng thương.
Vừa dứt lời, một tay Huyết Nhất bóp nát đầu một tên Ngưu Ma cửu phẩm Đại La Kim Tiên, máu tươi nở rộ.
- Nói thật, ta ngược lại rất muốn gặp được Tiên Vương, nhìn một chút, cái gọi là Tiên Vương, đến cùng vì cái gì được xưng là cường giả tuyệt thế.
Huyết Nhất cười hắc hắc, trong mắt, đầy là khát vọng với máu tươi.
- Tên điên!
Huyết Vô Khuyết hiện tại lười đi quản Huyết Nhất, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng nhất thời, đông đảo đệ tử Vũ Hóa Thiên Cung cũng phân tán ra.
Mọi người hiện tại còn tụ tập cùng một chỗ, quả thực là tự tìm đường chết.
Hiện tại tất cả mọi người hiểu rõ, chỉ có đột phá đến cảnh giới Tiên Vương mới có thể lần nữa chiến một trận cùng Ma tộc, nếu không, chính là muốn chết.
Tiên Vương chưởng khống lực lượng pháp tắc, hết thảy pháp tắc không gian cùng pháp tắc thời gian, ở trước mặt Tiên Vương, đều không làm nên chuyện gì.
Đã thành vương, thì chưởng khống thiên hạ.
Lần lượt từng thân ảnh bắt đầu lao nhanh ra bốn phương tám hướng.
Mà lúc này, trong đại quân Ma tộc.
Man Uyên, Chúc Ly, Tuyết Vân Kỳ ba vị Ma Vương nhìn nhau mà ngồi, ha ha cười nói.
Man Uyên vỗ vỗ lồng ngực của mình, cười nói:
- Trên người những đệ tử tam tông có không ít đan dược bảo bối, nếu không, lão tử còn không biết phải bao lâu mới có thể khôi phục đến cảnh giới Tiên Vương.
- Ngươi thỏa mãn rồi?
Chúc Ly cười nhạo nói:
- Vẻn vẹn nhất phẩm Tiên Vương thôi, lão tử lúc trước là Tiên Vương đỉnh tiêm, hiện tại, còn muốn tiếp tục giết, tiếp tục đuổi, giải quyết toàn bộ bọn hắn, chúng ta khôi phục lại đỉnh phong, mới có thể đoạt lại vương vị thuộc về mình.
- Không sai!
Tuyết Vân Kỳ cũng quát:
- Đừng nhìn hiện tại uy phong lẫm liệt, ra khỏi bí cảnh, ngay cả tam đại tông môn đã có thể tuỳ tiện diệt sát chúng ta, hiện tại, còn không phải thời điểm kiêu ngạo.
- Ta hiểu rõ, hiểu rõ!
Man Ngưu cười hắc hắc nói:
- Đã như vậy, vậy chúng ta đợi xem kịch vui đi.
- Những đệ tử kia hiện tại khẳng định đi xuống phía nam đại lục, chuẩn bị một bên tầm bảo, một bên chém giết chúng ta, thuận tiện tấn thăng đến cảnh giới Tiên Vương, nhất quyết sinh tử với chúng ta, chúng ta ngược lại có thể chờ một lúc, để bọn hắn tìm tới bảo tàng, lại giết không muộn, dù sao, những nhân loại giảo hoạt kia còn có một tay ở phương diện này.
- Lão Ngưu, không nghĩ tới, ngươi thế mà lại động não!
Chúc Ly ha ha cười nói.
- Ngươi mau lăn!
Ba tên Ma Vương trò chuyện vui vẻ.
Lực lượng đề thăng được một chút để bọn hắn lòng tin tràn đầy dần dần trở về vị trí của mình từng đứng.
Mà giờ khắc này, Mục Vân mang theo Vương Tâm Nhã một đường chạy trốn về phía nam.
Thẳng đến một vùng núi, hai người mới dừng bước.
Bên trong dãy núi, lầu các, kiến trúc san sát nối tiếp nhau để người ta mắt hoa hỗn loạn.
Chỉ bất quá những lầu các cùng kiến trúc này đều đã trải qua ngàn năm thậm chí trên vạn năm lịch sử, cũ nát không chịu nổi, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Mà giờ khắc này, sơn mạch liên miên, trên trăm ngọn núi, có một ít thân ảnh đang quanh quẩn ở trong đó.
Những người kia có đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cũng đệ tử có Huyết Sát thần giáo, Vũ Hóa Thiên Cung cũng có, bất quá giữa lẫn nhau đều có ngăn cách, tìm kiếm cái gì đó bên trong từng lầu các cũ nát.
- Chúng ta cũng vào xem.
Từng lầu các đình đài ở giữa núi rừng, không biết Thiên La bí cảnh tồn tại bao lâu, trước đó đến cùng có ai đi vào hay không, cũng không rõ ràng.
Bất quá hiện tại, đám người đều vì tìm tìm bảo tàng, tăng thực lực lên, để phòng ngừa khi gặp Ma tộc liền bị làm thịt.
Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã gia nhập cũng không có gây nên những người khác chú ý.
Hai người tiến vào bên trong lầu các dưới một ngọn núi, cả tòa lầu các dựa vào lưng chừng núi, một nửa huyền không, dẫm lên trên kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt gãy.
Mục Vân cẩn thận quan sát bốn phía.
Phát hiện bên trong chính sảnh mỗi một gian phòng đều có một phật tượng, những phật tượng kia không giống nhau, nhưng không khó coi ra, nơi này thoát không ra quan hệ với Phật Vực.
Lại thêm hắn hiện tại đang giữ tay trái Phật Đà, chỉ sợ vị Thiên La Đại Tiên, chủ nhân của Thiên La bí cảnh có thể là người Phật Vực.
Chẳng lẽ tay trái này của mình là tay trái của Thiên La Đại Tiên?
Mục Vân có phần nhìn không thấu.
Xem ra, ba tên Ma Vương bị phong ấn ở đây cũng không phải ngẫu nhiên.
Chỉ là không biết, nơi đây đến cùng kinh lịch trắc trở như thế nào lại biến thành cái bộ dáng này.
- Vân lang, chàng nhìn nơi này.
Vương Tâm Nhã hiện tại la lên.
Theo Vương Tâm Nhã đi đến bên trong một căn phòng, bên trong gian phòng bày ra chỉnh tề, hết thảy nhìn đều mới tinh, không nhuốm bụi trần.
Mà giờ khắc này, một bức tranh dán trên mặt tường thế mà có dòng nước đang lưu động.
Kia là một bức sơn thủy đồ, thế nhưng bên trong sơn thủy đồ, sơn đã chết, nhưng thủy lại còn sống.
Bàn tay Mục Vân chạm đến lên, một cỗ ý lạnh xuất hiện, những dòng nước kia thuận bức tranh thế mà chảy ra tay của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận