Vô Thượng Thần Đế

Chương 2273: Tử Tinh Tâm (2)

Dĩ nhiên không phải Mục Vân hấp thụ lực lượng Tử Tinh Tâm, nhưng Thiên La Kim Giáp trên người Mục Vân hấp thu.
Thiên La Kim Giáp, lúc đầu có thể nói là phế phẩm trăm lỗ, thế nhưng lúc này, người ngoài không nhìn ra, nhưng Mục Vân có thể cảm giác được, khí phù nội bộ Thiên La Kim Giáp dán trên thân thể của mình bao gồm cả tài liệu kim giáp tổn hại đang dần dần tự hành chữa trị.
Kim giáp hấp thu lực lượng Tử Tinh Tâm, hiện tại bắt đầu tự hành khôi phục rồi?
Mục Vân sửng sốt.
Tử Tinh Tâm biến hóa để hắn bất ngờ.
Mà dần dần, một tia lực lượng từ bên trong Thiên La Kim Giáp truyền ngược lại cho thân thể của hắn, khuếch tán ra.
Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Mục Vân lẩm bẩm.
- Ngươi ít nhất là vương cấp Tiên khí, thậm chí là... Đế cấp tiên giáp, yên tâm, trong tay ta, tuyệt đối sẽ không để ngươi long đong.
Mục Vân trấn an Thiên La Kim Giáp, nội tâm càng thoải mái.
- Đi!
Nhìn Vương Tâm Nhã, Mục Vân mở miệng cười nói.
- Ừm!
Vương Tâm Nhã thu hồi trường cầm, khẽ gật đầu, hai thân ảnh, kết bạn mà đi, muốn rời đi.
- Muốn đi?
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên.
Chính là Viên Thế Minh của Vũ Hóa Thiên Cung lên tiếng trước đó.
Viên Thế Minh quát:
- Muốn đi, nào có dễ dàng? Tử Tinh Tâm bị ngươi một người nuốt hết, ngươi chí ít cho chúng ta một cái công đạo.
- Còn có không sợ chết?
Mục Vân hiện tại lại chắp hai tay ra sau, chăm chú nhìn Viên Thế Minh.
- Ngươi muốn làm gì?
Kiến thức vừa rồi Vương Tâm Nhã cường đại, Viên Thế Minh cũng có chút nghĩ mà sợ.
Thế nhưng Tử Tinh Tâm thực sự quá trân quý, bị Mục Vân hấp thu, bọn hắn da cũng không có mò thấy, một hơi này, căn bản nuối không trôi.
- Ta không muốn làm gì.
Mục Vân gật đầu nói:
- Ngược lại là... Ngươi muốn làm gì?
- Ta... Ta cái gì đều không liên quan.
Viên Thế Minh nuốt nước miếng một cái, đám người còn dư càng không dám nhìn thẳng Mục Vân.
- Mục Vân, ngươi quá làm càn.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Bên trong Huyết Sát thần giáo có một thân ảnh đi ra.
Mục Vân không biết người kia, thế nhưng Mục Vân nhận biết mấy người sau lưng người kia.
- Vưu Thiên Tâm? Thôi Viêm? Kỳ Thiên Nhất.
Nhìn ba người, Mục Vân cười.
- Ta kém chút quên, bên trong thành trì, ba người các ngươi không phải bao vây chặn đánh muốn giết ta? Tới tới tới, hiện tại cho các ngươi cơ hội, để các ngươi tới giết ta.
Mục Vân căn bản không để ý tên nam tử trước người ba người, nhìn ba người, ngoắc ngón tay.
Ba tên này, Mục Vân đương nhiên nhớ kỹ.
Lúc trước đuổi giết hắn, nhưng hiện tại, Mục Vân cũng sẽ không để bọn hắn đuổi theo giết.
- Mục Vân, ngươi tốt nhất biết mình đang làm gì?
Nam tử dẫn đầu mở miệng.
Thế nhưng Mục Vân căn bản không rảnh để ý, đi ra phía trước.
Yến Thế Thành tức muốn nổ phổi, Mục Vân căn bản không để ý tới hắn.
Ngược lại đi về phía ba người Vưu Thiên Tâm.
Giờ khắc này, ba người Vưu Thiên Tâm sớm đã sợ tim mật đều muốn vỡ.
Gia hỏa này cho bọn hắn áp lực thực sự quá lớn.
Khí tức kinh khủng để bọn hắn căn bản không dám nhìn thẳng.
Mục Vân, tam phẩm Đại La.
Vương Tâm Nhã, ngũ phẩm Đại La.
Lúc này mới tách ra bao lâu, thực lực tiểu tử này quả thực là cưỡi rồng cưỡi phượng mà bay, một ngày một cái bộ dáng.
- Không nói lời nào sao?
Mục Vân nhìn ba người, nói:
- Lúc trước muốn giết ta, hiện tại không nói lời nào? Không nói lời nào, ta sẽ thu mệnh các ngươi.
- Ngươi dám!-.
Bàn tay Mục Vân vung ra, sắc mặt ba người Vưu Thiên Tâm đại biến.
- Yến Thế Thành, cứu chúng ta.
- Ngươi dám!
Trong mắt Yến Thế Thành mang theo một tia kinh ngạc, không nghĩ tới, Mục Vân không để ý giết người ở trước mặt hắn.
- Cút!
Yến Thế Thành hét lớn một tiếng, đánh một chưởng tới sau lưng Mục Vân.
Thế nhưng Mục Vân không để ý tới.
Phanh...
Một chưởng kia rắn rắn chắc chắc rơi vào phía sau lưng Mục Vân, đổi lại người khác, sớm đã bị một chưởng của hắn xuyên lòng dạ.
Thế nhưng Mục Vân lại là không chút trở ngại, nhìn, rất hoàn chỉnh.
- A...
Một tiếng hét thảm vang lên, ngược lại là Yến Thế Thành, toàn bộ bàn tay bị đâm đầy huyết động, máu tươi liên tục không ngừng chảy ra.
Yến Thế Thành muốn ngăn cản, thế nhưng căn bản ngăn cản không được.
Máu tươi trong cơ thể, giống như bị hút ra, toàn bộ bay ra thân thể của mình.
Lực lượng điên cuồng khiến cho Yến Thế Thành muốn kêu to, thế nhưng căn bản kêu không được.
Máu tươi điên cuồng phun, tiếp tục, chỉ sợ hắn sẽ bị mất máu mà chết.
Trên người Mục Vân mặc hộ giáp gì? Sao lại quỷ dị như vậy?
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng sửng sốt.
Hắn cũng không nghĩ tới, thế mà phát sinh loại tình huống này.
- Xem ra, ngươi còn cường đại hơn ta tưởng tượng không ít.
Mục Vân thì thào, trong mắt mang theo một tia âm lãnh.
- Ba vị, nên lên đường.
- Liều!
Vưu Thiên Tâm thật sự sợ hãi.
Giống như một con kiến trước kia ở trước mắt mình hiện tại lại biến thành cự tượng, đứng ở trước người mình.
Loại cảm giác này thực sự để người ta rất khó chịu.
Thế nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn.
Bọn hắn giờ khắc này cũng không cách nào thoát thân.
Bàn tay Mục Vân vung lên, ba người giống như cương thi, căn bản động một cái cũng không thể động.
- Thả ra chúng ta, mau buông chúng ta ra.
Trong mắt ba thân ảnh hiện ra vẻ khủng bố.
- Nhận lấy cái chết! Là lựa chọn tốt nhất.
Bàn tay Mục Vân vung lên, ba thân ảnh, biến thành ba bộ thi thể.
Tay trái Phật Đà ẩn chứa lực lượng cường đại, khiến cho Mục Vân không sợ hãi.
Cỗ lực lượng dư thừa kia giống như đến từ toàn thân hắn, thế nhưng trên thực tế, chỉ đến từ tay trái của hắn.
- Còn có ai không phục?
Mục Vân nhìn những người còn lại, trong mắt mang theo một nụ cười quỷ dị.
- Không có sao?
Mục Vân lần nữa nói:
- Đã như vậy, kia các vị, cáo từ!
- Cùng hắn liều!
Chỉ là ngay hiện tại, vẫn có người không sợ chết, tiếp tục xông lên.
Quay đầu nhìn, chính là Viên Thế Minh vừa rồi.
Gia hỏa này thật chưa từ bỏ ý định.
- Lạc Thiên Hành!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, một thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn.
Lạc Thiên Hành xuất hiện, bàn tay nhô ra, một trảo bẻ vụn đầu Viên Thế Minh.
Sau một khắc, thân ảnh Lạc Thiên Hành biến mất không thấy gì nữa.
Giống như gia hỏa này chưa từng có xuất hiện qua.
Tất cả mọi người thấy cảnh này, sững sờ xuất thần.
Mà giờ khắc này, Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người đã kết bạn rời đi.
Hai thân ảnh biến mất không thấy gì nữa, tất cả mọi người mới thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
- Biến thiên!
Thở ra một hơi, Hà Hải hiện tại chỉ cảm thấy phía sau lưng mình đầy mồ hôi.
Cho đến bây giờ, hắn mới cảm giác được thân thể buông lỏng.
Mục Vân, lúc nào trở nên khủng bố như vậy rồi?
Vấn đề này, không người có thể trả lời.
- Đi, đi mau!
Đấu Thanh Thiên hiện tại không nói nhiều, rời đi nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận