Vô Thượng Thần Đế

Chương 229: Lôi Phong Tháp

Trong lớp chín đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chính là độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, sau khi được Mục Vân làm dấy lên, hoàn toàn bộc phát.
- Để bọn hắn thỏa thích chế giễu đi, ta mà trở nên ác độc, bản thân ta cũng sợ!
Hiên Viên Chá cười ha ha nói.
Cảnh Tân Vũ bĩu môi nói:
- Tốc độ tiến bộ ngươi tu luyện Vương Bá Kim Thân còn không bằng ta, còn quyết tâm? Ta chính là lấy mục tiêu trở thành nam hộ vệ mạnh nhất bên người Mục đạo sư.
- Ngươi bớt khoác lác đi, Lâm Hiền Ngọc đệ nhất hộ vệ bên người Mục đạo sư, hiện tại tên kia thật sự là biến thái, tiến bộ mỗi ngày đều là bay vọt, nghe nói hắn tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, thống khổ cỡ nào ta không biết, nhưng không thể không nói, tăng lên sức mạnh thật sự là vô cùng nhanh!
- Xem ra, cần cố gắng, nếu không bị Lâm Hiền Ngọc kia bỏ xa mấy con phố, cũng rất mất mặt!
Lâm Chấp chân thành nói.
Tiêu Khánh Dư cười nói:
- Các ngươi tiếp tục thảo luận đi, ta chính là muốn rèn luyện thật tốt với Tiểu Thanh!
- Ngươi có thể đừng buồn nôn được không? Còn Tiểu Thanh, chính là một con bò sát, có bản lĩnh để nó ra, ta bóp chết hắn.
- Hoàng Vô Cực, ngươi chớ đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày, nướng ngươi thành một con cá chạch!
...
Đám người rõ ràng cảm giác được, lớp chín, vẫn là lớp chín đã từng, có thể cũng không phải lớp chín đã từng!
Mục Vân rời khỏi đám đông, thấy cảnh này, mỉm cười.
Đây mới đúng là điều hắn muốn!
Một đám ranh con, cả ngày chỉ biết diễu võ giương oai, lỡ như ngày nào đó mình rời đi Nam Vân thành, rời khỏi Thất Hiền học viện, bọn gia hỏa này cũng sẽ có ngày bị kẻ khác dạy dỗ.
Thời gian ba tháng đột phá Linh Huyệt cảnh tam trọng, Mục Vân muốn nhìn thử, lũ ranh con này làm sao hoàn thành.
- Mục đạo sư!
Thời khắc Mục Vân chuẩn bị quay người rời đi, một âm thanh vang lên sau lưng, Mục Vân lảo đảo, kém chút té ngã trên đất.
- Khụ khụ, Vương đạo sư, đã lâu không gặp!
- Đúng vậy, chuyện lần trước... Còn không có cám ơn đàng hoàng với Mục đạo sư, lần này mang theo xá muội tới gặp mặt cảm ơn.
Vương Tâm Nhã bước tới từ sau lưng Vương Hinh Vũ, nàng cúi đầu.
Vương Tâm Nhã mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, dáng người lả lướt, thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn khác xa với tỷ tỷ Vương Hinh Vũ của nàng, giống như một nụ hoa chớm nở.
Mục Vân nghĩ đến lần trước đóa hoa này kém chút bị chính mình hái, âm thầm mắng chính mình một tiếng cầm thú, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Tâm Nhã, hận không thể nhìn xuyên qua quần áo của nàng.
- Khụ khụ...
- A? Ửm, đúng, độc của lệnh muội đã được giải, vẫn cần chú ý, gia hỏa kia có thể hạ được liên hoàn độc, ta thấy hình như người kia rất oán hận đối với tỷ muội các ngươi, Vương đạo sư cũng nên chú ý.
- Đa tạ Mục đạo sư quan tâm!
- Nếu đã như vậy, ta xin đi trước!
- Mục đạo sư dừng bước!
- Ồ? Chuyện gì?
Do dự một chút, Vương Hinh Vũ mở miệng nói:
- Mục đạo sư, Tâm Nhã nghe nói sự tích của ngài ở trong học viện, bây giờ muốn gia nhập vào lớp chín làm môn hạ, ta biết hiện tại lớp chín nhân tài đông đúc, nhưng vẫn hi vọng Mục đạo sư nể tình ta, thu nhận Tâm Nhã.
Thu nhận Vương Tâm Nhã!
Nói đùa cái gì!
Vương Tâm Nhã chính là học viên trong lớp Vương Hinh Vũ, từ xưa đến nay, chỉ thấy học viên lớp trung cấp nhảy lên lớp cao cấp, nơi nào thấy qua học viên lớp cao cấp lại gia nhập vào lớp trung cấp.
- Xin Mục đạo sư thu nhận ta!
Vương Tâm Nhã hơi khom người, dịu dàng nói.
- Chuyện này...
- Xem như Vương Hinh Vũ ta lại thiếu Mục đạo sư một cái nhân tình, như thế nào?
Vương Hinh Vũ vội vàng nói.
Lại nợ ta một món nợ ân tình?
Trong lòng Mục Vân oán thầm, ân tình giữa người với người rất đáng tiền sao?
- Dễ nói dễ nói, đứng lên đi, ngày mai, đến lớp của ta, nhận lớp là được.
- Tạ ơn Mục đạo sư!
Vương Tâm Nhã đứng dậy, trên mặt nàng tràn đầy vui sướng.
...
- Muội muội, ngươi có phải thích hắn rồi hay không?
Nhìn rời đi bóng lưng Mục Vân, Vương Hinh Vũ đột nhiên mở miệng nói.
- A? Không có, nào có...
- Muội muội, ngươi phải ghi nhớ thân phận của chúng ta, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, không có người nào xứng với ngươi, mà lại, dù ta đồng ý, phụ mẫu với gia gia bọn hắn cũng sẽ không đồng ý, cho nên ngươi vẫn nên... Thu lại tâm ý của ngươi đi!
- Dựa vào cái gì?
Vương Tâm Nhã nghe được lời của tỷ tỷ, nàng chép miệng, khẽ nói:
- Chỉ bằng chúng ta trên Thiên Vận đại lục là...
- Không sao, ghi nhớ, nếu ngươi thích hắn, muốn ở chung một chỗ với hắn, đó là hại hắn.
- Ta không quan tâm!
Vương Tâm Nhã quật cường nói:
- Thân thể của ta đều bị hắn nhìn thấy rồi, ngày sau ai còn nguyện ý cưới ta? Ta thích ai, chính là như thế, phụ mẫu cũng không thể ngăn cản!
- Nói bậy! Đây chẳng qua là vì trị vết thương trên người ngươi!
- Hừ!
Vương Tâm Nhã tức giận hừ một tiếng, quay người một đường chạy nhanh rời đi.
Cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân có chút buồn bực với thỉnh cầu mà Vương Hinh Vũ bất ngờ đưa ra.
- Chẳng lẽ vì ta gần nhất trở nên đẹp trai rồi?
Mục Vân lẩm bẩm, đi tới trong học viện.
- Cái gì trở nên đẹp trai rồi?
Mục Vân ngẩng đầu, nhìn thấy trước người một bóng hình xinh đẹp, hắn cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên là ta trở nên đẹp trai, Tiêu Doãn Nhi, cô xem một chút, hôn lễ của chúng ta, lúc nào có thể bắt đầu tổ chức?
- Ai muốn cử hành hôn lễ với ngươi, ta tới hỏi ngươi một chút, tình huống gần đây của đệ đệ ta, còn có nương ta muốn gặp ngươi!
- Ngươi cô? Không gặp!
Mục Vân trực tiếp từ chối!
Hắn nhớ rất rõ, lần trước trong Tụ Tiên các, kém chút bị lão nương Niệm Linh Căng đó giết chết, đời này đều không muốn nhìn thấy nàng ta.
- Ngươi...
Tiêu Doãn Nhi tức giận, nói:
- Nương ta chính là Phó viện trưởng Hỏa viện Thất Hiền học viện, chuyện lần trước, nương ta cảm thấy hổ thẹn với ngươi, cho nên để cho ta tới tìm ngươi.
- Thôi đi, phụ thân ta còn là Viện trưởng Thổ viện Thất Hiền học viện nha, Phó viện trưởng rất đáng gờm sao?
- Ngươi... Ngươi, cái tên này, thật sự là ngu xuẩn mất khôn!
Tiêu Doãn Nhi tức giận, dồn ở cổ, nhìn Mục Vân, hận không thể bổ đầu hắn ra, nhìn bên trong đến cùng chứa cái gì.
- Không có việc gì ta đi trước, ta rất bận, không giống cao thủ Long Bảng các ngươi, cả ngày nhàn rỗi nhàm chán.
- Thôi đi, nếu ngươi muốn cũng có thể trở thành cao thủ Long Bảng!
- Hửm? Đạo sư cũng có thể trở thành cao thủ Long Bảng?
- Đây cũng không phải, mà là trong học viện, không chỉ có bảng danh sách Long Bảng dành cho học viên, cũng có bảng danh sách Long Bảng dành cho đạo sư, ngươi phải biết, bảy đại viện trong Thất Hiền học viện, mỗi một đại viện chỉ có mười chủ nhiệm đạo sư lớp cao cấp, lại thêm đạo dạy thay sư, không sai biệt lắm hơn mấy trăm người, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện bảng danh sách đánh giá đạo sư.
Tiêu Doãn Nhi cười nói:
- Nhưng ta nhìn ngươi, hiện tại chỉ sợ đều sờ không tới cái mông của đạo sư Long Bảng, khoảng cách với tên đứng thứ một trăm, rất xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận