Vô Thượng Thần Đế

Chương 2303: Thật sự âm hiểm

Man Uyên quát:
- Không phải ngươi muốn thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của đó chứ? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
- Không không không.
Mục Vân lần nữa lắc đầu nói:
- Ta quả thật muốn thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, hơn nữa, không phải nằm mơ ban ngày, Man Uyên, Chúc Ly, Tuyết Vân Kỳ. Các ngươi vạn năm trước chính là Tiên vương đứng trên đỉnh phong vân, nhưng hiện tại không phải, nhưng các ngươi còn có thể khôi phục đến đỉnh phong, cho nên hiện tại... Hãy là nô lệ của ta.
Vừa nghe lời này, tam đại ma vương nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thằng nhóc này đang nói cái gì vậy?.
Nhận hắn làm chủ, làm nô lệ cho hắn?
Ba người nhất thời ngạc nhiên.
- Chúc Hàm, làm thịt tiểu tử này, dù sao hắn đã vô dụng với chúng ta.
- Vâng.
Một gã Chúc Ma đi tới, khinh miệt nhìn Mục Vân.
- ngươi, muốn làm thịt ta?
Mục Vân lạnh nhạt cười, tay trái vung lên, ba thủy long trong nháy mắt xuất hiện trong tay, pháp tắc thời gian cùng không gian cường đại trong nháy mắt bao phủ Chúc Hàm.
Trong nháy mắt này, Chúc Hàm chỉ cảm giác được, cửu phẩm Đại La Kim Tiên của mình không có một tia năng lực phản kháng.
- Dị Thủy?
Tuyết Vân Kỳ lạnh lùng nói:
- Tuyết Linh, ngươi lên!
Một tiếng ầm ầm vang lên, một Tuyết Ma nữ tử đi tới, chỉ là còn chưa tới gần Mục Vân, thiên hỏa xuất hiện, thiên hỏa của Mục Vân bao vây thân thể nữ tử kia, khí tức cực nóng, khiến cho Tuyết Linh phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.
- Man Hàm, ngươi làm thịt hắn!
Man Uyên phẫn nộ nói.
Nhưng Man Hàm vừa đi ra, Tam Linh Kiếm giết ra, tay trái hóa thành một chưởng lớn bằng tiên khí, vững vàng bóp cổ Man Hàm.
Tam đại cửu phẩm Đại La Kim Tiên triệt để trở thành tù nhân.
Phanh một tiếng vang lên, ba thân ảnh bị Mục Vân ném ra ngoài.
- Ba vị, Mục Vân ta để cho các ngươi làm nô lệ của ta. Đó là danh dự của các ngươi.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Man Uyên hện tiến lên, bàn tay to vung ra, thân hình to lớn ở trước mặt Mục Vân, giống như một ngọn núi nhỏ.
- Đứng lại!
Nhưng hiện tại, Mục Vân nhàn nhạt lên tiếng, bước chân Man Uyên đột nhiên dừng lại.
Hắn muốn động, nhưng lại không thể nhúc nhích.
Toàn bộ thân thể hắn tại hiện tại, cứng ngắc.
Thân thể của hắn căn bản không nghe lời hắn.
- Quỳ xuống!
Mục Vân lại mở miệng.
Man Uyên không muốn quỳ xuống, trong lòng một trăm cái không muốn, nhưng hiện tại, hắn lại thân bất do kỷ.
Phốc một tiếng, sàn nhà vỡ vụn, Man Uyên cong xuống một đầu gối.
Hắn chịu đựng, muốn phản kháng, nhưng thân thể căn bản không nghe lời.
- Lại quỳ!
Mục Vân lại mở miệng quát.
Lần này, hai đầu gối Man Uyên rốt cục không chịu nổi gánh nặng, bùm bùm quỳ trên mặt đất.
- Dập đầu!
Giọng Mục Vân lạnh nhạt, mang theo mệnh lệnh không thể phản kháng.
Tiếng nói làm cho Man Uyên cảm giác sỉ nhục, thế nhưng hắn căn bản không cách nào phản kháng.
- Man Uyên!
Chúc Ly cùng Tuyết Vân Kỳ hai người nhìn nhau một chút, quát to.
Bọn họ là Ma Vương, sừng sững trên hàng tỷ người, hiện tại làm sao có thể quỳ dập đầu với một nhân tộc nho nhỏ?
- Ta không muốn quỳ xuống.
Man Uyên phẫn nộ không thôi, gân xanh nổi lên, nhưng căn bản không có tác dụng.
Hắn không biết vì cái gì, mình hiện tại quỳ xuống, hắn cảm giác thật sỉ nhục.
- Sinh tử ám ấn!
Tuyết Vân Kỳ hiện tại đột nhiên phản ứng lại, nhất thời quát:
- Ngươi… Tiểu tử gieo sinh tử ám ấn xuống cho Man Uyên.
- Sai.
Mục Vân mở lời:
- Không phải Man Uyên, là ba người các ngươi, đều bị ta gieo sinh tử ám ấn, lúc trước, cảnh giới của ta chênh lệch với các ngươi quá lớn, không thể làm được, nhưng hiện tại đến cửu phẩm Đại La Kim Tiên, mà khi các ngươi tiếp nhận Cửu Linh Đoạt Thiên Bia của ta, nhất định là nô lệ của ta, nô lệ của Mục Vân, nô lệ của thập đại tiên vương Mục Vân.
Vừa nghe lời này, ba người nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
- Ta muốn làm thịt ngươi!
Chúc Ly phẫn nộ, giết ra.
- Quỳ xuống!
Nhưng mục Vân nhàn nhạt nói một câu, thân ảnh Chúc Ly phanh một tiếng, lần thứ hai đập xuống đất, quỳ gối trước người Mục Vân.
- Ta nói rồi, các ngươi bây giờ là nô lệ của ta, nô lệ, các ngươi hiểu không?
Mục Vân chắp hai tay, đứng tại chỗ, nhìn ba người, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
- Ta nói cho các ngươi biết, có thể trở thành nô lệ của ta, chỉ làm cho thực lực các ngươi khôi phục càng thêm nhanh, nếu không, ba người các ngươi, còn chưa tới Tiên Vương cảnh liền bị người giết.
- Ma tộc muốn giết các ngươi, tam đại tông môn cũng sẽ giết các ngươi, Sở Hiên Viên kia bị ta chém giết, Sở Thiên Hà hận chết các ngươi.
- Nhiên Đăng Cổ Phật ở Phật vực, phong ấn các ngươi, hẳn cũng không chỉ muốn phong ấn các ngươi chứ? Hắn muốn các ngươi chết.
Mục Vân nói chữ chữ như châu ngọc.
- Ký kết sinh tử ám ấn với ta, cảnh giới của ta tăng lên, các ngươi cũng sẽ được huyết mạch ta tặng lễ, cửu linh đoạt thiên bi tặng.
- Chỉ cần ta không chết, các ngươi có thể bình yên sống. Nếu ta chết rồi, các ngươi… Nhất định chết không có chỗ chôn.
Vừa nghe lời này, tam đại ma vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, hoàn toàn choáng váng.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta là ai?
Mục Vân cười nói:
- Ta là Mục Vân, một trong mười người mạnh nhất tiên giới, Minh chủ Vân Minh kia.
- Không có khả năng.
Tuyết Vân Kỳ quát:
- Ngươi cho rằng chúng ta không biết? Mục Vân đã sớm chết, vạn năm trước đã chết, không phải ngươi, hơn nữa, Mục Vân có thực lực giống như chí tôn Ma tộc ta, ngươi mới có thực lực gì? Ngay cả Tiên vương cũng chưa tới.
- Ta đúng là đã chết, nhưng ta sống lại.
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Linh hồn bất diệt, Mục Vân ta không chết, chẳng qua thay đổi một thân thể mà thôi.
- Làm sao có thể.
Ba người Man Uyên đã hoàn toàn sợ ngây người.
- Nghe đồn năm đó Mục Vân tiên vương tự bạo mà chết, thậm chí thọ nguyên đều thiêu đốt hầu như không còn, làm sao có thể không chết....
- Ngươi đừng quản mấy chuyện này, hiện tại không tin, ngày sau các ngươi tự nhiên sẽ tin.
Mục Vân mở lời:
- Trước mắt, các ngươi chỉ cần biết, các ngươi là nô lệ của ta, hiểu không?
Nghe được lời này, ba người nhất thời trầm mặc.
- Man Uyên, ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì, trước tiên thoát khỏi ta, sau đó tìm người cởi bỏ sinh tử ám ấn của ta?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Man Uyên trắng bệch, Mục Vân này cư nhiên biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Các ngươi không cần kinh ngạc, ba người các ngươi đang suy nghĩ cái gì, ta đều biết, cho nên nói hay không nói, ta đều nghe được.
Lần này, ba người hoàn toàn choáng váng.
Mục Vân này thật âm hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận