Vô Thượng Thần Đế

Chương 2332: Trêu chọc

- Vân Lang, Thiên Kiếm Tử đời thứ hai Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Vân Lang phong độ nhẹ nhàng, nhìn mấy người, chắp tay.
- Mặc Dương, Thiên Kiếm Tử đời thứ ba.
- Mục Vân, Thiên Kiếm Tử đời thứ tư.
Mục Vân đi lên, mở lời.
Nghe được lời này, Vũ Hóa Phong bình chân như vại ở phía trên giương mắt lên, nhìn thoáng qua Mục Vân, tựa hồ muốn lột da của hắn xuống.
Ngay sau đó, đệ tử Huyết Sát thần giáo cũng bắt đầu giới thiệu.
Hơn hai mươi người này đại biểu cho thiên tài đứng đầu trong tam đại vực.
Ngoại trừ Lâm Văn Hiên ra, tất cả mọi người còn lại cơ hồ đều là thiên tài cường đại quật khởi vạn năm qua.
Vũ Hóa Phong nhìn phía dưới, phất tay nói:
- Được rồi, kế tiếp, những người trẻ tuổi các ngươi mang theo bọn họ tùy tiện nhìn một chút, nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại khởi hành, đi tới Thiên Cung chi môn.
- Vâng.
Vũ Hóa Phong dứt lời, đứng dậy, rời khỏi đại điện.
Mọi người cùng tiễn.
Vũ Mộc nhìn Nhuế Dực, Kiều Trầm Hải, Huyết Vô Tình ba người, nói:
- Những tiểu bối này thì để cho bọn họ hoạt động nhiều hơn đi, mấy người già chúng ta không bằng đi nói chuyện phiếm, được không?
- Ừm.
Lần này, trong sân chỉ còn lại có đệ tử đứng đầu tam đại tông môn.
Lâm Văn Hiên khoát tay áo nói:
- Mục Vân, ngươi muốn đi dạo với bọn họ, cứ đi đi, ta về nghỉ ngơi trước!
- Vâng, sư tôn.
Mục Vân cũng biết, Lâm Văn Hiên sống mấy vạn năm, hắn căn bản không để những người này vào mắt.
Mà hiện tại, Vân Lang đi tới, nhìn Mục Vân nói:
- Ta thật xem thường ngươi, không nghĩ tới ngay cả Huyết Nhất cũng bị ngươi đưa vào tiên giới, an bài ở trong Huyết Sát thần giáo.
- Ngươi còn xem thường ta nhiều chỗ lắm, ví dụ như, bây giờ ta có thể làm thịt ngươi.
- Bằng thực lực của ngươi bây giờ? Cảnh giới nhất phẩm Tiên Vương?
Vân Lang cười nhạo nói:
- Mục Vân, phàm là Thiên Kiếm Tử tiến vào tầng chín Kình Thiên tháp, đều có truyền thừa tiên quyết, không chỉ có ngươi.
- Vậy ngươi có thể thử xem, ta dựa vào cái gì.
- Hừ.
Mà hiện tại, mấy thân ảnh Vũ Hóa Thiên Cung bên kia lại đang thương nghị.
Vũ Thanh Thanh ở đó hất hàm sai khiến:
- Dư Đại Lực, Hướng Cầu Bình, Diệp Phỉ, ba người các ngươi mang theo ba vị Thiên Kiếm Tử này đi dạo Thiên Cung, Kỷ Thư, Cơ Thiên Lỗi, Hoắc Tồn Tâm, Lục Phàm, Cát Tiểu Lượng, năm người các ngươi mang theo đệ tử Huyết Sát Thần Giáo, tùy tiện nhìn.
- Vậy ngươi làm gì?
Cát Tiểu Lượng thốt lên.
- Cát Tiểu Lượng, ta thấy ngươi là ngứa da phải không?
Vũ Thanh Thanh nhất thời mở miệng hừ nói.
Nghe được lời này, Cát Tiểu Lượng nhất thời lui về phía sau một bước, vị đại tiểu thư này từ trước đến nay điêu ngoa, hắn cũng không dám trêu chọc.
Vũ Thanh Thanh phân phó xong, rời khỏi đại điện, thảnh thơi rời đi.
Diệp Phỉ hiện tại đi tới, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi đi theo ta đi, ta dẫn ngươi nhìn Vũ Hóa Thiên Cung chúng ta.
- Đa tạ.
Hướng Cầu Bình và Dư Đại Lực cũng là mỗi người mang theo Vân Lang cùng Mặc Dương, rời khỏi đại điện.
Vũ Hóa Thiên Cung, tổng cộng chia làm chín tầng, một tầng một thiên địa, bên trong tầng thứ chín này, tự nhiên là địa phương náo nhiệt nhất, cơ hồ đệ tử lui tới đều là cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Diệp Phỉ hiện tại đi ở phía trước, mang theo Mục Vân.
Mục Vân nhìn bốn phía, ngay từ đầu rất mới lạ, nhưng nhìn lâu, cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa nữ tử mặc váy dài màu đỏ rực đi ở trước mặt này thủy chung lạnh như băng, cũng không có ý nghĩa.
Trái phải không thú vị, Mục Vân đơn giản không nhìn, đánh giá nữ tử trước mặt mình.
Diệp Phỉ, dáng người cao gầy, thoạt nhìn tương đương với Mục Vân, hơn nữa một thân váy dài, bao bọc thân thể mềm mại, đi đường đầy anh khí, lộ ra một bên mặt, khuôn mặt tinh xảo, một đôi môi đỏ mọng.
Tư thế nóng bỏng như quả ớt nhỏ.
Xuyên thấu qua váy đỏ, một tia sáng bóng nhàn nhạt xuất hiện, Mục Vân dứt khoát không nhìn cảnh trí xung quanh nữa, mà nhìn tư thái nóng bỏng của Diệp Phỉ.
- Xem đủ chưa?
Chỉ là một đường phi nhanh, một tiếng nói lại đột nhiên vang lên.
- Tự nhiên là chưa.
Nghe được lời này, Mục Vân cũng không thèm để ý, cười nói:
- Nếu ta nhìn đủ, tự nhiên sẽ không nhìn nữa.
Nghe được lời này, Diệp Phỉ xoay người lại, nhìn chằm chằm Mục Vân.
- Đừng tưởng rằng ngươi là Thiên Kiếm Tử của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thì ta không dám làm gì ngươi.
Mục Vân cười nói:
- Vậy ngươi có thể làm gì ta đây? Ức hiếp ta à?
Mục Vân cắn chặt hai chữ ức hiếp, nụ cười trên mặt càng ngày càng dầy.
- Chẳng lẽ, Thiên Kiếm Tử của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đều vô sỉ như ngươi?
- Vậy cũng không phải, giống như Vân Lang kia, tựa hồ không có hứng thú đối với nữ nhân, còn ta thì rất có hứng thú, ngươi sớm nên chọn hắn, cũng không cần lo lắng bị người ta nhìn.
Diệp Phỉ nhìn chằm chằm ánh mắt Mục Vân, mang theo một tia xuyên thấu, tựa hồ muốn nhìn thấu Mục Vân từ đầu đến chân.
- Ngươi nghĩ như vậy, có muốn bắt đầu không?
- Nếu ngươi nguyện ý, ta cũng không thể từ chối.
- Tốt.
Diệp Phỉ nói xong, vươn tay, kéo bàn tay Mục Vân đặt lên ngực mình.
Chơi với ta à?
Diệp Phỉ cười lạnh trong lòng.
Mà Mục Vân cũng đang cười lạnh: Chơi với ta?
Bàn tay Mục Vân cũng không nhúc nhích, tùy tiện để xem Diệp Phỉ xử trí như thế nào.
- Như vậy không có ý nghĩa, không bằng ngươi ta hai người tìm kiếm chỗ không người, trước hoa dưới trăng, cùng nhau khám phá nhân sinh huyền bí, vậy mới tốt.
- Ngươi thật đúng là vô sỉ.
- Không có cách nào, thực sự quá nhàm chán, ngươi dẫn ta nhìn chỉ là kiến trúc hai bên đường, nhìn nhiều cũng sẽ cảm thấy chán ghét.
- Ngươi muốn xem một cái gì đó khác, để ta mang ngươi đi xem.
Diệp Phỉ buông tay ra, một trái tim đã sớm đập thình thịch.
Nàng chỉ muốn trêu chọc Mục Vân, nhưng không nghĩ tới tên này thật không biết xấu hổ.
Vừa rồi thoạt nhìn, nàng không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã sớm như nai con đụng loạn.
Mục Vân hiện tại cũng không hề động đậy, đặt bàn tay trước mũi, cười nói:
- Thơm quá!
Nghe được lời này, bước chân Diệp Phỉ lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Đã gặp vô sỉ, chưa từng thấy vô sỉ như vậy.
Mục Vân nhìn bóng dáng Diệp Phỉ đi ở phía trước, sâu trong đáy mắt mang theo một tia lạnh lùng.
Hắn cũng không có tâm tình đi lung tung theo sau lưng Diệp Phỉ, đi tới Vũ Hóa Thiên Cung, không nhìn một ít huyền bí của Vũ Hóa Thiên Cung, hắn tự nhiên không cam lòng.
Mà hiện tại, Diệp Phỉ mang theo Mục Vân vòng qua tầng tầng kiến trúc, đi tới một quảng trường.
Giờ khắc này, trên quảng trường có thân ảnh đang tiến lên, qua lại.
Mà trong quảng trường có một tấm bia đá ngạo nghễ đứng thẳng, trên tấm bia đá bóng loáng như ngọc, mặt trên lại có từng cái tên.
Đứng đầu, rõ ràng là Vũ Thanh Thanh.
Đi tới nơi này, Mục Vân nhìn thấy, một ít đệ tử xếp hàng, đang tiến hành khảo hạch.
- Nơi này là Thiên Cung bia của Vũ Hóa Thiên Cung chúng ta, Thiên Cung bia là nơi để kiểm tra thiên phú của đệ tử Vũ Hóa Thiên Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận