Vô Thượng Thần Đế

Chương 234: Giết Người Diệt Khẩu

Lớp chín cao cấp, gần nhất thực sự là quá nổi tiếng, cũng nên dạy dỗ bọn, để bọn hắn biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu.
- Lần này, ta thấy lớp chín lại sẽ một bước lên trời, nhưng muốn vọt tới hàng thứ ba, căn bản không thể nào!
Khô Du Chá cười nói:
- Lớp một của Ngạn Vân Ngọc, tuyệt không hi vọng, lớp hai của Lý Trạch Lâm, gia hỏa này chính là rất thần bí, Mục Vân muốn thắng hắn, rất khó!
- Lớp ba của Vương đại mỹ nữ, Mục Vân cũng không thể nào, dù sao cũng nên có người có thể dạy dỗ lớp chín một chút!
Oán niệm của Khô Du Chá đối với Mục Vân là rất sâu!
Lúc trước, Trịnh Thành Vân chạy trần truồng, là hắn mất hết mặt, mà sau đó, Trịnh Thành Vân bị Mục Vân mang về gia tộc, cứ thế biến mất.
Mọi người tự nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng chuyện này, cao tầng Lôi Phong viện lại không ai hỏi đến!
Đối Mục Vân, hắn tự nhiên ghi hận trong lòng.
Hắn hận không thể lớp chín được Mục Vân dẫn đầu, ở trận đấu thứ nhất triệt để thua trận.
- Lý Trạch Lâm? Tên kia, mỗi ngày không biết đang làm cái gì!
Ngạn Vân Ngọc đáp lại nói:
- Hôm nay, là ngày đầu tiên các lớp cao cấp so tài, hắn đều không có mặt, thật đúng là yên tâm, nhưng nói thật, tên kia, ta cũng không thể dám đánh thắng hắn.
- Thảo luận những chuyện này không có ý nghĩa, các ngươi thật sự rảnh rỗi, vẫn nên suy nghĩ lại, năm nay làm sao mới có thể không mất mặt xấu hổ đi!
Vương Hinh Vũ bỏ xuống lời này, muốn quay người rời đi.
Đinh...
Chỉ là giờ phút này, đột nhiên, bên trong dãy núi, một tiếng đinh vang lên, các đạo sư có mặt tại chỗ đều là sững sờ.
- Đây là Cảnh Minh, có học viên ở trong dãy núi xảy ra chuyện!
- Làm sao lại, bên trong dãy núi được phân chia khu vực, học viện đã liên tục kiểm tra, căn bản không thể nào xuất hiện linh thú trên ngũ giai.
- Có lẽ là học viên cảnh giới hơi thấp, gặp được linh thú ngũ giai.
- Đi, đi qua nhìn một chút!
Thời khắc mấy tên đạo sư nghị luận ầm ĩ, một thân ảnh sớm đã biến mất tại chỗ.
Mục Vân lắc mình một cái, phóng tới bên trong dãy núi bộ.
Hắn không xác định được tiếng còi này có quan hệ với học viên hắn hay không, nhưng hắn nhất định phải đi điều tra một phen mới được.
Hiện tại, mỗi một học viên lớp chín đều là bảo bối của hắn, hắn thật ưa thích, cho dù là thua trận tranh tài, hắn cũng không nguyện ý học viên bị thương tổn.
Bá bá bá...
Mấy thân ảnh lấp lóe, toàn bộ phóng tới bên trong dãy núi bộ.
...
Giờ phút này, trong Phá Vân sơn mạch, phía dưới một gốc đại thụ che trời, bảy tám thân ảnh tụ lại cùng một chỗ.
- Đáng chết, Khuếch Minh, nàng đã phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài, làm sao bây giờ?
Trước bảy tám bóng dáng kia, một bóng người xinh đẹp một tay che lấy vai, cánh tay rủ xuống, máu tươi tích táp chảy xuôi.
- Làm sao bây giờ? Giết nàng diệt khẩu, thừa dịp hiện tại tiến vào bên trong dãy núi, sẽ không có người phát hiện, diệt khẩu!
Thiếu niên được gọi là Khuếch Minh, sắc mặt hắn âm trầm nói.
- Lớp bốn chúng ta lần trước mất hết mặt mũi trước lớp chín, Tiêu đạo sư còn bị Vương Hinh Vũ cô nương kia đè ép, lặng yên không một tiếng động giết chết Vương Tâm Nhã này, cũng coi như giúp Tiêu đạo sư xả giận.
- Giết?
Nghe được lời này, sắc mặt mấy người khác kịch biến.
Giết người chính là vi phạm quy tắc học viện!
- Không giết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ đạo sư tuần tra bên ngoài tiến đến, toàn bộ phạt chúng ta? Các ngươi nguyện ý làm như vậy sao?
Nghe được lời này, mấy người vội vàng lắc đầu.
Vất vả chuẩn bị một năm, chính vì bộc lộ tài năng trong kỳ thi khối cao cấp, bọn hắn cũng không muốn vì cướp đoạt linh thú, bị phạt loại khỏi tranh tài.
Càng ngày càng mạnh, mấy người lập tức đi vây quanh trước người Vương Tâm Nhã, sắc mặt nàng rét run.
Nàng nhìn mấy người, mặt nàng như băng sương, thực sự là nàng quá bất cẩn.
Gia nhập vào trong lớp chín cao cấp của Mục Vân, nàng rất muốn biểu hiện mình, vào trận so tài các lớp cao cấp, vượt qua từng người, đoạt được vị trí, tham gia thi đấu lôi đài.
Nhưng ai biết, vừa tiến vào trong dãy núi, đánh giết một con linh thú, lại có người muốn cướp đoạt chiến quả.
Mấy người kia thực sự rất vô sỏ, ngầm ra tay, đánh nàng trọng thương.
Vương Tâm Nhã nhìn thần sắc mấy người gian trá, trong lòng nàng dần dần tuyệt vọng.
Chẳng lẽ phải dùng một chiêu kia sao?
Nhưng một khi như thế, thân phận của mình ở Thất Hiền học viện sẽ lộ ra ánh sáng, sẽ liên lụy tới tỷ tỷ, khi đó, mọi chuyện đều sẽ không cách nào che giấu.
Không thể!
Tuyệt không thể bại lộ thân phận của mình, cho dù chết, cũng không thể!
Liều!
Mạnh mẽ liều mạng, cho dù chết, cũng phải kéo thêm mấy người này làm đệm lưng, đến khi đó, Mục đạo sư cũng sẽ tra ra vấn đề, những người này, một người đều chạy không thoát.
- Giết!
Thân ảnh Vương Tâm Nhã lóe lên, lập tức phóng tới mấy người.
- Hừ, bị trọng thương, còn muốn giết người đệm lưng? Nằm mơ.
Khuếch Minh thấy Vương Tâm Nhã xông ra, hắn một bước tiến lên trước, đấm ra một quyền.
Phốc...
Vương Tâm Nhã bị ám sát, sớm đã là dầu hết đèn tắt, giờ phút này, nơi nào sẽ đỡ được một quyền của Khuếch Minh, lập tức miệng phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
- Đáng chết...
Vương Tâm Nhã té ngồi xuống đất, sắc mặt nàng trắng bệch.
- Thôi, thôi, trời muốn tuyệt ta, đáng tiếc, ta chưa hề biểu lộ tiếng lòng với Mục đạo sư...
Nàng với Mục Vân, chỉ là gặp mặt một lần, mà còn trong tình huống xấu hổ, thế nhưng có đôi khi nhân sinh chính là như thế, chú định không cách nào chạy trốn nữa.
- Nghĩ gì thế? Đau thương như vậy?
Chỉ là thời điểm Vương Tâm Nhã từ bỏ chống lại, một giọng ôn hòa vang lên ở bên tai.
- Mục đạo sư...
- Nếu không thì ai?
- Mục đạo sư!
Vương Tâm Nhã vui đến phát khóc, một tay ôm lấy Mục Vân vào trong ngực, khóc thút thít.
- Ha ha... Có phải ngươi xem Mục đạo sư chính là Chiến Thần đến từ cửu thiên, anh dũng vô địch, cứu ngươi!
Mục Vân sờ sờ cái mũi Vương Tâm Nhã, cười nói.
- Ừm ừm!
- Nói như vậy, ta cũng sùng bái chính ta!
Lời Mục Vân vừa rơi xuống, một tia máu lại thuận chảy xuống khóe miệng.
Từ bên ngoài sơn mạch đến nơi này, khoảng cách quá xa, Mục Vân bất đắc dĩ thôi động một môn thân pháp.
Cho nên, hắn tới trước những đạo sư khác, nhưng vì quá vội vàng, lại tổn thương chính mình.
Nhìn thấy khóe miệng Mục Vân chảy máu, Vương Tâm Nhã sững sờ.
Nàng có thể cảm giác được tim của Mục Vân đập rất nhanh, hoàn toàn vượt qua tần suất đập của võ giả bình thường.
Vì sao?
Mục đạo sư cũng không biết, bị thương là vì nàng!
Chẳng lẽ chỉ vì, học viên của hắn có thể bị thương, nên hắn sẽ như thế sao?
Nàng ở lớp chín được một đoạn thời gian, Vương Tâm Nhã nhìn thấy nhiều nhất chính là Mục Vân sẽ cảnh tỉnh mỗi một học viên, nàng chưa hề phát hiện, nhìn Mục Vân nghiêm khắc, lại có một bộ mặt khác như thế.
Kỳ thật, Mục Vân cũng không nghĩ tới.
Chỉ vì học viên của hắn có khả năng bị thương, hắn vội vàng như thế? Thật đúng là... Càng sống càng ngây thơ!
- Trước ổn định thương thế, đợi lát nữa lại nói!
Mục Vân nuốt xuống ngụm máu, chậm rãi đứng dậy, nhìn bảy, tám học viên đang đứng kia.
- Các ngươi là... Lớp bốn cao cấp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận