Vô Thượng Thần Đế

Chương 2345: Nam tử thần bí (1)

Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Vũ Hóa Phong, lão quỷ ngươi nhớ kỹ cho ta, lão tử bị ngươi nhốt mấy ngàn năm, thù này, không lâu sau, tuyệt đối sẽ báo lại.
- Ngươi nhớ kỹ, Tạ Thanh ta không chết, Vũ Hóa Thiên Cung ngươi nhất định sẽ diệt vong.
Tạ Thanh cuối cùng cơ hồ rống lên.
Mấy ngàn năm bị nhốt, bị các loại thí luyện, tàn phá, hắn đứng xuống.
Bây giờ, cuối cùng là người đàn ông mà ông đã chờ đợi để trở lại!.
Tạ Thanh rất muốn rống một câu: Lão tử đại ca đã trở lại, các ngươi đều chuẩn bị chịu chết.
Nhưng hắn biết, hiện tại nếu Vũ Hóa Phong biết, Mục Vân vừa mới chạy trốn chính là Tiên Vương Mục Vân ngày xưa, tên này, chỉ sợ bỏ ra tất cả lực lượng liều lĩnh giết Mục Vân.
Thấy Tạ Thanh đại náo một hồi, chuẩn bị chạy trốn, Vũ Hóa Phong thật sự bị lửa giận công tâm.
Thế nhưng đối mặt với Nhuế Dực, hắn trong thời gian ngắn căn bản không thể làm gì đối phương.
Vũ Hóa Phong oán hận trơ mắt nhìn Tạ Thanh sắp rời khỏi nơi này.
Mà toàn bộ thiên địa hiện tại giống như tĩnh lặng.
Cơ hồ trong phút chốc, tất cả đệ tử Vũ Hóa Thiên Cung kinh hoảng thất thố, cuống quít chạy trối chết, toàn bộ dừng lại, thời gian vào giờ khắc này giống như đứng hình.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều dừng lại.
Ngoại trừ một số ít người, còn có thể bảo trì vận chuyển thân thể, tất cả mọi người khác triệt để cứng ngắc.
Mà trên thiên cung tầng thứ chín, hài cốt đầy đất, từng thân ảnh từng bước đi tới từ dưới chân núi.
Bước chân rất nhẹ, rất nhạt, thậm chí không có một tia khí tức sinh mệnh.
Thế nhưng tất cả mọi người đều bị đông cứng suy nghĩ, hết thảy đều dừng lại.
Chỉ có Vũ Hóa Phong, Tạ Thanh, Nhuế Dực ba người còn có thể hoạt động gian nan.
Một thân ảnh kia tập tễnh dạo bước đi tới trên thiên cung.
Khi nhìn thấy một đạo thân ảnh kia, sắc mặt Vũ Hóa Phong đột nhiên biến đổi.
Thân thể Vũ Hóa Phong run lên, trong khoảnh khắc phủ phục trên mặt đất, sắc mặt hốt hoảng thất thố.
Nhuế Dực nhìn thấy cảnh này, càng trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Tạ Thanh, bộ dáng khó hiểu.
Thân hình khổng lồ của Tạ Thanh không ngừng nhúc nhích, đang cố gắng phá vỡ sự khống chế thời gian và không gian.
- Lão già, giả thần giả quỷ, ngươi cho rằng như vậy có thể vây khốn được ta sao?
Tạ Thanh quát to một tiếng, thân thể cực lớn không ngừng giãy dụa, nhưng tốc độ phá vỡ cấm chế quả thực chậm đi không ít.
Hắn âm thầm tức giận.
Nếu không phải mấy năm nay bị nhốt, mỗi ngày đều uống canh tưới nước, hiện tại lão già này căn bản không có khả năng vây khốn hắn.
Nhưng hiện tại xuất hiện một lão giả mặc áo vải thô, căn bản không để ý tới hắn.
Mà đi tới trước người Nhuế Dực.
- Ngươi...... Ngươi...... Ngươi không chết...
Nhuế Dực nhìn người trước mặt, chỉ cảm giác toàn bộ thiên địa đều thay đổi.
- Ta chưa chết.
Tiếng khàn khàn của nam tử vang lên, nói:
- Lần này chính là thiên địa sở quy, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nhất định sẽ diệt vong, tiểu Dực.
Nam tử vừa lên tiếng gọi Tiểu Dực nhất thời làm cho Tạ Thanh nổi hết da gà.
- Quả nhiên là một lão mao tặc, lão tử mau chạy thôi...
Tạ Thanh hiện tại không mở miệng, thừa dịp nam tử xuất hiện nói chuyện với Nhuế Dực, trong lòng cân nhắc.
- Không thể nào, ngươi...
- Không có gì không có khả năng.
Nam tử chậm rãi nói:
- Tiểu Dực, niệm tình ngươi ta năm đó giao tế một hồi, ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, đầu nhập vào Vũ Hóa Thiên Cung, ta để cho ngươi sống sót, nhìn Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn diệt vong, thứ hai... Chết!
Tiếng nam tử khàn khàn, thế nhưng lời nói lại giống như mang theo ma lực, làm cho thân thể Nhuế Dực run rẩy.
- Ha ha... Thôi thôi...
Nhuế Dực cười khổ nói:
- Nhuế Dực ta, sinh ra là người của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chết...
Phốc...
Chỉ là, Nhuế Dực còn chưa nói xong, trong lúc bất chợt, một tiếng động vang lên, toàn bộ thân thể của hắn bị xuyên thủng, nam tử trước người giống như nhẹ nhàng đánh xuyên qua thân thể của Nhuế Dực.
Máu tươi chảy xuôi, trái tim của Nhuế Dực bị xuyên qua, một câu cũng nói không nên lời, khóe miệng ùng ục bốc lên bọt máu.
- Chết... Là quỷ của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ta biết....
Nam tử cũng rút bàn tay về, toàn bộ thân thể Nhuế Dực không ngừng khô quắt, triệt để tán loạn.
Nhìn thấy cảnh này, Vũ Hóa Phong ở một bên thủy chung khúm núm quỳ gối, chưa từng đứng lên.
- Đứng lên đi!
Nam tử lại xoay người, nhìn Vũ Hóa Phong.
Trái tim Vũ Hóa Phong hiện tại treo đến cổ họng, chậm rãi đứng dậy.
Ba...
Không nói hai lời, nam tử tát một cái vào mặt hắn.
- Phế vật!
Mắng nhẹ một câu, Vũ Hóa Phong cứng rắn ăn một cái tát, căn bản không tránh né.
- Ta...
- Ta có để ngươi nói chuyện không?
Nam tử một lần nữa lên tiếng.
- Một kế hoạch hoàn hảo, nhưng bị ngươi nhất thời sơ suất phá hủy, chức cung chủ này, ngươi làm như thế nào?
- Ta...
- Ta để ngươi nói chuyện chưa?
Nam tử lại nói.
Nghe được lời này, Vũ Hóa Phong hoàn toàn ngậm miệng.
- Phái người, chém giết bốn tên Thiên Kiếm Tử kia, không thể để cho bọn họ còn sống trở lại Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nói cho Huyết Vân, có thể động thủ, lần này, huyết tẩy Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ta mặc kệ ngươi trả giá bao nhiêu, nếu không chiếm được Kình Thiên Kiếm cùng ba mươi ba thanh tiên kiếm, ta sẽ đổi người khác làm cung chủ.
- Vâng.
Nam tử dứt lời, ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Thanh thủy chung đang giãy dụa giữa không trung.
- Này này, ngươi cũng đừng làm bậy.
Nhìn người nọ, Tạ Thanh mở lời:
- Nói thật với ngươi, lão tử ta tìm được ta, bảo ta trở về Long tộc, làm Thái Tử gia Long tộc của ta, nếu ngươi không muốn bị Long tộc đến cửa diệt sát, ta khuyên ngươi mau thả ta ra.
Nghe được lời này, nam tử mỉm cười.
- Tạ Thanh ơi Tạ Thanh, bản thân ngươi chính là Thần Long nhất tộc, nhưng ngươi vẫn chưa kích phát ra huyết mạch thần long của mình, hiện tại bất quá chỉ là con kiến hôi ở trong mắt ta, tuy rằng ta cũng không giết được ngươi, nhưng ta lại có thể giam cầm ngươi vô hạn.
- Nhốt tốt, nhốt tốt, vừa hay, ngươi cũng giết không chết ta, giam cầm ta đi!
Tạ Thanh cười nói.
Vốn tưởng rằng, trong Vũ Hóa Thiên Cung, Vũ Hóa Phong mới là kinh khủng nhất, nhưng không nghĩ tới, hiện tại lại xuất hiện một người.
Quả thực là lấy mạng già của hắn.
Tạ Thanh biết lần này mình chạy không thoát.
Bất quá hắn tin tưởng chắc chắn, Mục Vân còn có thể tới cứu hắn.
Vì vậy, hắn không sợ.
- Không không không, ta thật muốn nhốt ngươi, thế nhưng, ta cũng sẽ không để cho ngươi... Dễ chịu như vậy...
Nam tử dứt lời, bàn tay vung lên, trong khoảnh khắc, trong lúc trời đất quay cuồng, toàn bộ thân thể Tạ Thanh bị bao vây...
Trong nháy mắt, tất cả lực lượng toàn bộ thiên địa bị điều động, trong lúc gió mưa sấm chớp, toàn thân Tạ Thanh bị nguyên lực bao phủ, tiếng bùm bùm bao phủ toàn thân thể của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận