Vô Thượng Thần Đế

Chương 2361: Thiếu tông chủ?

- Được, ta thành toàn cho ngươi.
Nghe được lời này của Mục Vân, An Thiên Vũ bước ra, khí tức toàn thân ngưng tụ, đánh về phía Mục Vân.
Chỉ là lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người Mục Vân.
- Hắc hắc... An Thiên Vũ, làm đường chủ nhiều năm như vậy, chẳng những không có thay đổi sự nóng nảy của ngươi, ngược lại còn làm cho ngươi càng bốc đồng.
Tiếng cười hắc hắc vang lên, một thân ảnh xuất hiện trước người An Thiên Vũ.
Nhìn kỹ lại, thân ảnh kia toàn một thân lấp lánh, quần áo trên người cũng bị nghiền nát, chắp vá đủ chỗ, bộ dáng thoạt nhìn giống như lão khất cái, quan trọng nhất là một chân khập khiễn, thoạt nhìn rất không hài hòa.
- Vu Thừa Phong.
Nhìn thấy người này, cách đó không xa, một đạo thân ảnh phi nước đại mà đến, kinh hô.
- Thiên lý thừa phong, Vu Thừa Phong máu chảy thành sông?
Nghe mấy câu này, An Thiên Vũ cũng cẩn thận lại.
- Ha ha. Kiều Trầm Hải, không nghĩ tới ngươi chạy đến Huyết Sát thần giáo làm Đường chủ đường thứ nhất, thật thoải mái nhỉ, nào giống ta, mỗi ngày đều mệt mỏi chạy trốn, hành động dưới ánh trăng đêm, không thấy ánh sáng.
Vu Thừa Phong cười hắc hắc.
- Lão Vu...
Nhìn thấy người này, Mục Vân lại cả kinh.
Lão Vu đầu không phải ở Nhất Diệp kiếm phái à? Sau này hắn có hỏi thăm lão Vu, nhưng biến mất, vô tung vô ảnh.
Nhưng bây giờ...
- Thiếu tông chủ, đừng sợ.
Vu Thừa Phong cười hắc hắc nói:
- Lão Vu đầu ta ở đây, không ai có thể khó xử ngươi, yên tâm đi.
- Thiếu tông chủ?
Nghe được xưng hô này, Mục Vân càng khó hiểu.
- Rãnh! Rãnh! Rãnh! Vu Thừa Phong, lão hồ ly ngươi chạy đến nơi này cũng không chờ ta, sốt ruột lập công biểu hiện như vậy sao?
Đúng lúc này, một tiếng mắng vang lên.
Ngay khi tiếng mắng vừa dứt, một tiếng phá không vang lên, trong chớp mắt, một lão giả hạ xuống.
- Lão bản của Kiểm Lậu Vương?
Mục Vân lại cho choáng váng.
Mục Vân lần nữa mộng, hắn thật sự không hiểu ra sao.
- Lão gia hỏa này...
- Ha ha, thiếu tông chủ còn tốt chứ, tại hạ Vương Ngự Phong, thiếu tông chủ nhìn quen mắt rồi nhỉ?
Vương Ngự Phong cười ha ha nói.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Mục Vân hiện tại nhịn không được quát.
- Cửu ngục vương Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông, Vu Thừa Phong.
- Bát ngục vương Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông, Vương Ngự Phong.
- Tham kiến thiếu tông chủ.
Vu Thừa Phong và Vương Ngự Phong hai người, hiện tại chắp tay cúi chào.
Vu Thừa Phong... Vương Ngự Phong... Là ngục vương của Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông?
Thiếu tông chủ?
Mục Vân chỉ cảm thấy đầu mình đã không đủ dùng.
Cái này rốt cuộc là gì?
- Các ngươi, nhầm rồi phải không?
Mục Vân nhịn không được mở lời.
- Tiểu sư đệ.
Chỉ là ngay lúc này, một tiếng hô vang lên.
- Sư tỷ...
Nhìn thấy Diệp Tuyết Kỳ, trong lòng Mục Vân hơi kích động.
Ánh mắt rơi vào trên người trung niên vận phụ bên người Diệp Tuyết Kỳ, trong mắt hắn xuất hiện một tia lệ quang.
Phốc phốc một tiếng, hai chân quỳ xuống trong hư không, Mục Vân cúi đầu gọi.
- Sư mẫu!
Cảnh tượng có chút yên tĩnh.
Một tiếng sư mẫu này, ẩn chứa chua xót bao nhiêu năm qua.
- Hài tử tốt, đứng lên, mau đứng lên.
Diệp Tĩnh Vân vội vàng kéo Mục Vân lên, hai tay vuốt ve trên hai má Mục Vân, nước mắt dần dần tràn ngập trong mắt.
Nàng đã nghe nói về Mục Vân.
Diệp Tuyết Kỳ đều nói cho nàng biết.
Thời gian vạn năm, giống như u linh lưu động trong đám vết nứt không gian, tránh né vòng xoáy không gian, không gian hỗn loạn.
Mục Vân phải chịu đựng nổi khổ sâu sắc hơn tất cả bọn họ.
Dù trở lại Tiên giới, Mục Vân cũng không muốn trở lại Vân Minh, không muốn đi Diệt Thiên Kiếm Tông, không phải không muốn, mà là lo lắng.
Lo lắng liên lụy Vân Minh.
Liên lụy Diệt Thiên Kiếm Tông.
Kiếp trước vì báo thù cho Diệt Thiên Viêm, giết về phía Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, kiếp này, hắn cũng phải như thế.
- Hài tử ngốc... Ngươi chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, mới biến thành bộ dáng này... Ngươi trước đây... Là uy vũ cỡ nào....
Diệp Tĩnh Vân nghẹn ngào, hoàn toàn nói không nên lời.
Ngay từ đầu nàng hiểu lầm Mục Vân, hận Mục Vân, hiện tại biến thành tràn đầy ảo não.
Cửu Nguyên vực cùng Triệu vực ngăn chặn, mới khiến cho Mục Vân không có cách nào trở lại cực loạn đại địa, Diệt Thiên Kiếm Tông.
Về sau, hắn một mình đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thân bị thương nặng.
Sau khi, vì đột phá Tiên Đế, ra tay cướp đoạt Tru Tiên Đồ, đối mặt với cường địch, thân bị thương nặng, tự bạo mà chết.
May mắn hắn chưa chết, hoàn toàn thay đổi bộ dáng, nàng thậm chí căn bản không cách nào phán đoán ra, đây chính là Mục Vân mà hai phu thê nàng và Diệt Thiên Viêm nhìn từng bước trưởng thành.
- Sư mẫu xin lỗi ngươi... Xin lỗi ngươi...
Diệp Tĩnh Vân hiện tại tựa hồ không cách nào che giấu cảm xúc của mình, tiếng trở nên nghẹn ngào.
- Hai vị, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện phiếm, trước giải cứu Thiếu tông chủ nhà ta xuống rồi nói đi.
Bên cạnh Diệp Tĩnh Vân và Diệp Tuyết Kỳ xuất hiện hai gã hắc y nhân.
Hai hắc y nam tử này bộc phát khí tức có chút cường đại, chỉ là toàn thân bị hắc bào bao phủ, không phân biệt được rốt cuộc là ai.
- Lão Tứ, lão Ngũ, cẩn thận.
Đang lúc này, một tiếng rống vang lên.
Phía sau hai hắc y nhân đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh.
Hai người kia chính là hai phó đường chủ của Huyết Sát thần giáo.
Hai người căn bản không quay đầu lại, hai tay vung lên, tiếng phốc phốc vang lên, hai phó đường chủ của Huyết Sát Thần Giáo xông lên triệt để bỏ mình.
Cửu phẩm tiên vương, triệt để chết!
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân ngạc nhiên.
Lão Tứ? Lão Ngũ?
Tứ ngục vương, Ngũ ngục vương của Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông?.
- Các ngươi là ai?
- Thiếu tông chủ, hiện tại không phải thời điểm giải thích, chúng ta chỉ có thể thừa dịp loạn, mang ngươi đi, nếu không, tam đại tông môn phản ứng lại, có thể sẽ không còn giao thủ, mà là nhằm vào chúng ta.
Tứ Ngục Vương trầm thấp nói.
- Vô dụng.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Đây là Phệ Linh trận.
Vừa nghe lời này, mấy người ở đây nhất thời biến sắc.
- Nương... Phệ Linh trận là cái gì?
Diệp Tuyết Kỳ kinh ngạc hỏi.
Nghe được lời này, trong mắt Diệp Tĩnh Vân chợt lóe lên.
Phệ Linh Trận. Chỉ là vận mệnh sao?
Diệp Tĩnh Vân thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Năm đó. Phụ thân ngươi bị bắt, chết dưới Phệ Linh trận, chỉ có Phệ Linh trận mới có thể triệt để giết được cha ngươi.
Nghe được lời này, Diệp Tuyết Kỳ hoàn toàn choáng váng.
Phệ Linh trận đến ngay cả phụ thân nàng cũng không thể đào thoát, Mục Vân hiện tại làm sao có thể chạy thoát?
Không nói Mục Vân, ai có thể giúp Mục Vân chạy trốn?
- Nhị Ngục Vương, Tam Ngục Vương, các ngươi đi ra đi!
Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên quát.
Đang lúc này, hai thân ảnh một tím một trắng rơi xuống.
Chính là Lục Thanh Phong và Kiếm Phong Tiên.
Chỉ là hiện tại hai người vẫn bịt mạng che mặt.
Nhìn bộ dáng mấy người trong sân, Lục Thanh Phong mở lời:
- Ta không nghĩ tới, không nghĩ tới Lâm Văn Hiên đã trở lại, Kiếm Nam Thiên vẫn hạ ngoan thủ, bằng không, tối hôm qua đã hành động.
- Xin lỗi, Tiểu... Thiếu tông chủ.
Nghe được lời này, cảnh tượng trong nháy mắt yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận