Vô Thượng Thần Đế

Chương 2397: Quỳ xuống xin lỗi (2)

- Ngươi có ý gì?.
- Trăm năm sau, ngươi chắc chắn sẽ chết.
- Làm càn!
Tử Vũ hét lớn một tiếng, hai gã hộ vệ bên người giết ra.
Hai người kia có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi tới trước người Mục Vân.
Nhưng Mục Vân căn bản không ngại, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Phanh...
Trong lúc bất chợt, hai tiếng rầm vang lên, trước người Mục Vân, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, đánh bay hai người kia.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tử Vũ lạnh lẽo.
Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, thực lực tựa hồ còn khủng bố hơn Mục Vân.
Hai gã hộ vệ thiếp thân của phụ thân kia đều cảnh giới tam phẩm Tiên Vương, nhưng ở trong tay hắc y nhân, chống đỡ một thì nữa khắc cũng không được.
Quá khủng bố đi.
Mục Vân hiện tại cũng không so đo, nói:
- Hiện tại có thời gian bắt người, không bằng trở về an hưởng trăm năm cuối cùng của mình đi.
Lời này, có thể nói là đại bất kính.
Tử Đỉnh Thiên là ai?
Mấy tòa thành trì phương viên ngàn dặm xung quanh, toàn bộ đều do Tử Văn Yêu Lang nhất tộc quản lý, Tử Đỉnh Thiên chính là bá chủ của mảnh địa vực này.
Bao nhiêu năm qua, ai dám nói chuyện với hắn như thế?
- Ngươi đang chơi với lửa, biết không?
Tử Đỉnh Thiên lạnh lùng nói.
- Đùa với lửa?
Mục Vân cười nói:
- Ta không nghĩ thế, ngược lại là ngươi, đang đùa với lửa.
- Nếu ngươi bây giờ cung kính gọi ta một tiếng Mục tiên sinh, tôn ta làm thượng khách, ta còn có thể cân nhắc chữa thương cho ngươi, trừ bỏ di chứng trong cơ thể, à đúng rồi, còn có, nhi tử của ngươi, tốt nhất là quỳ xuống xin lỗi ta.
- Ngươi nằm mơ!.
Tử Vũ rít gào.
- Ha ha... Vì an nguy của cha ngươi, quỳ xuống xin lỗi, lại sẽ không chết.
Mục Vân lại nói:
- Nếu ngươi không chịu, phụ thân ngươi chết, chỉ sợ Tử Văn Yêu Lang nhất tộc cũng sẽ bị bốn tộc khác nuốt mất?
- Ngươi đang đe dọa ta?.
- Đúng thì như thế nào?
Mục Vân cười nói:
- Ngươi lại không giết được ta.
- Vậy thử xem.
Tử Đỉnh Thiên dứt lời, tiến lên, đánh ra một quyền.
Ầm...
Tiếng nổ vang lên, thân ảnh Lạc Thiên Hành lúc này xuất hiện trước người Mục Vân, vung ra một chưởng.
Hai thân ảnh nhất thời chạm nhau, nhưng trong chớp mắt lại tách ra.
Sắc mặt Tử Đỉnh Thiên có chút khó coi.
- Làm sao vậy?
Mục Vân mở lời:
- Là bởi vì người hầu này của ta công kích điểm yếu của ngươi, áp chế thực lực của ngươi phát huy, phải không?
- Ngươi......
Sắc mặt Tử Đỉnh Thiên hiện tại trắng bệch.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người nhất thời kinh ngạc.
Chẳng lẽ... Mục Vân không phải nói nhảm?
Tiểu tử này, thật sự có một tay.
Tử Đỉnh Thiên đúng là bị thương?.
- Cha!
- Không sao đâu.
Tử Đỉnh Thiên có thể cảm giác được, thực lực của khôi lỗi kia không bằng hắn, nhưng khôi lỗi nghe ý Mục Vân, công kích chỗ ba tấc dưới bụng hắn, vết thương kia quả thật đã mấy ngàn năm qua không có hết, hơn nữa khi trời nóng, lúc nóng nảy, vết thương mơ hồ đau đớn, khiến cho hắn tu luyện bị cản trở.
Nhưng điểm này, chỉ có chính hắn biết, làm sao Mục Vân biết được?
- Ngươi không cần kinh ngạc, ta là một Vương cấp tiên đan sư, ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu thì sống uổng rồi.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Như thế nào? Có phải trong lòng có chút động tâm hay không?
- Nếu bây giờ hối hận, quay đầu, nếu không, thật sự ép ta giết người, ngươi nhất định hối hận cả đời.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Ta không có nhiều thời gian chờ đợi ngươi, mười tiếng đếm, nếu ngươi không đồng ý, vậy thì đừng trách ta.
- Mười!
-Chín!
- Tám!
- ......
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mục Vân, mọi người hiện tại chỉ cảm thấy khó tin.
Mấy vị tướng lĩnh cao tầng của Tử Văn Yêu Lang nhất tộc đều nhìn về phía Tử Đỉnh Thiên.
- Tốt!.
Tử Đỉnh Thiên hiện tại đột nhiên mở miệng, nói:
- Ta có thể đáp ứng điều kiện của ngươi, thế nhưng, nếu ngươi không xong...
- Ngươi có thể giết ta.
Mục Vân cười nói:
- Tử Văn Yêu Lang nhất tộc, trong cả Lang tộc, địa vị cũng không thấp, ta nghĩ, ngươi đến Khiếu Nguyệt Thiên Lang Lang tộc mời một cửu phẩm Tiên Vương đến giết ta, mặc dù có chút phiền toái, nhưng cũng không đến mức làm không được...
- Biết những điều này, ngươi còn dám kiêu ngạo?
- Bởi vì ta biết, mỗi người đều quý trọng tính mạng của mình, phàm là chuyện liên quan đến tính mạng, ai cũng không muốn đi đánh bạc.
- Tốt, lần này, ta tin ngươi một lần.
Tử Đỉnh Thiên mở lời.
- Phụ thân!
- Vũ nhi, tiến lên, quỳ xuống, xin lỗi Mục tiên sinh.
Tử Đỉnh Thiên ngạo nghễ mở lời.
- Phụ thân!
Tử Vũ quát:
- Ta quỳ xuống báy hắn… Một nhân loại đê tiện?
- Ngươi quỳ hay không quỳ?
Ánh mắt Tử Đỉnh Thiên mang theo một tia lạnh lùng.
- Ta....
Tử Vũ lúc này vô cùng nghẹn khuất.
- Quỳ xuống.
- Vâng.
Tử Vũ phốc một tiếng quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
- Mục tiên sinh, lúc trước là ta không đúng, ngài đại nhân đừng so đo với tiểu nhân.
- Ha ha, được.
Mục Vân hiện tại cười nhạt một tiếng.
Tử Vũ đứng dậy, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo sát khí lạnh lùng.
- Mục tiên sinh, hiện tại, có thể nói cho ta biết, làm sao giải trừ thương thế trong cơ thể ta không?
Tử Đỉnh Thiên mở lời.
- Đương nhiên, bất quá ngươi xác định muốn nói ra ở chỗ này?
- Cái này...
Tử Đỉnh Thiên mở lời:
- Toàn bộ rút về, đến trong phủ thành chủ.
Ở trong mỗi một tòa thành trì đều có một phủ thành chủ của Tử Văn Yêu Lang, để khi tộc trưởng đi kiêm tra dò xét ở lại.
Tô Chiến hiện tại đi tới, sắc mặt trắng bệch.
- Mục tiên sinh...
- Yên tâm đi, không sao đâu!
Mục Vân cười nói:
- Tử Đỉnh Thiên sẽ không giết ta, cũng sẽ không đối phó với Tô gia ngươi, mấy ngày nay quấy rầy.
- Tiên sinh nói gì...
- Tô Chiến.
Tử Đỉnh Thiên hiện tại mở lời:
- Nếu Tô gia đã thôn tính Mã gia và Sở gia, vậy ngày sau, nộp đan dược sẽ biến thành gấp ba lần trước đó, ngươi có ý kiến gì không?
- Không có... Không có ý kiến.
Tô Chiến như được đại xá, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
- Đại vương, Sở gia ta...
Két...
Sở Viễn Sơn còn chưa mở miệng, Tử Đỉnh Thiên một tay bắt lấy cổ hắn, quát:
- Ngươi đến nhà mình cũng giữ không được, muốn ngươi để làm gì? Đưa đến chiến trường, sinh tử xem chính ngươi.
Đưa đến chiến trường?
Đó chính là chiến trường với Huyết Vực.
Bọn họ vẫn luôn sinh hoạt trong Yêu vực, bị Yêu tộc thống trị, nhân loại đã sớm hận thấu bọn họ.
Đưa đến chiến trường, bọn họ chính là tiên phong, người chết trước chính là bọn họ.
Sở Viễn Sơn hoàn toàn ngây người.
- Đều bởi vì ngươi, bởi vì ngươi.
Nhìn Mục Vân, khóe mắt Sở Viễn Sơn mang theo sát khí.
- Ta muốn làm thịt ngươi.
Không nói hai lời, hắn đánh về phía Mục Vân.
Chỉ là hiện tại, Mục Vân lười phản ứng hắn.
Lạc Thiên Hành tiến lên, một chưởng giết chết Sở Viễn Sơn.
- Xin lỗi!
Mục Vân nói:
- Người này muốn giết ta, cho nên ta... Làm thịt hắn.
Lời nói bình tĩnh không có gì lạ, nhưng từ trong miệng Mục Vân thốt ra lại mang theo một tia khoe khoang.
Tử Đỉnh Thiên căn bản không thèm để ý.
Dù cho Sở Viễn Sơn là Tiên Vương cảnh, nhưng cũng là gia súc hắn nuôi nhốt, gia súc chết, đối với hắn mà nói, không có gì đáng để ý.
Mọi người rời khỏi Tô phủ, đi vào trong phủ thành chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận