Vô Thượng Thần Đế

Chương 2405: Lại bày ra chuyện (1)

- Ngươi làm sao không nói sớm?
- Mục đại sư thích khiêm tốn...
Tử Vũ yếu ớt nói.
- Khiêm tốn?
Làm thịt Ô Ngọc, cái này gọi khiêm tốn?
Sau này, chỉ sợ có trò hay để nhìn.
Bộ Thính Phong vội vàng rời đi, chuyện kế tiếp, hắn nhất định phải nhanh nói với phụ thân mình, để tránh phán đoán sai lầm, dẫn đến chọc ra phiền toái lớn.
Đồng thời, Mặc Viễn Dương cũng tranh thủ thời gian trở về.
Tử Vũ hiện tại vui cũng không phải, buồn cũng không phải, trong lúc nhất thời, không biết nên làm cái gì.
Thở dài một hơi, rời khỏi lôi đài, tranh thủ thời gian trở lại Tử Cực Thành.
Ban đêm, bên trong Tử Cực Thành, phủ thành chủ.
Trong phòng.
- Tiên Ngữ, nước ta đã cho người chuẩn bị kỹ, ngươi trước rửa mặt đi, có chuyện gì, nghỉ ngơi tốt, chúng ta bàn lại.
Mục Vân trấn an nói.
- Sư Tôn, người đừng đi.
Diệu Tiên Ngữ giữ chặt Mục Vân, thấp giọng nói:
- Ta sợ.
- Không có chuyện gì, ta ở ngay tại ngoài.
- Ta sợ...
- Cái này...
Mục Vân cười khổ nói:
- Tốt, ta không đi, ngươi ở trong tắm rửa, ta đứng ngoài màn lụa.
- Ừm!
Diệu Tiên Ngữ nhẹ gật đầu, tiến vào trong màn lụa, gió nhẹ thổi qua, trong màn lụa, Diệu Tiên Ngữ rút đi quần áo trên người, chậm rãi bước vào đến trong bồn tắm.
- Sư Tôn.
- Ừm?
- Ta cứ nghĩ cả đời này sẽ không gặp được người nữa, thế nhưng không nghĩ tới, còn có thể nhìn thấy người...
Diệu Tiên Ngữ cười khổ nói:
- Ta còn nhớ rõ, người từng dạy bảo chúng ta ở Bắc Vân Học Viện, khi đó, Mặc Dương gây sự nhất, sư tôn còn nhớ rõ ngày đó chứ?
- Ngày đó, ta hỏi sư tôn một vấn đề, vì cái gì luyện chế Bách Linh Đan muốn tăng thêm Khô Diệp Thảo.
- Ta vẫn nhớ, bởi vì lúc trước, nhìn thấy ánh mắt sư tôn thời điểm đó, ta cảm giác, đời này, không thể đi tới.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Diệu Tiên Ngữ tiếp tục nói:
- Lúc trước, ta thủy chung không rõ, sư tôn khi đó tựa như biến thành người khác, trở nên tự tin hơn, trở nên... Uy vũ.
- Về sau, ta theo gia gia rời khỏi Bắc Vân sơn mạch, trở lại trong tiểu thế giới, lại về sau nhìn thấy sư tôn, không nghĩ tới Sư Tôn đã lợi hại như thế.
- Lại sau đó, đến Tiên Giới, ta mới biết được, trong tiên giới cũng có một vị Mục Vân, chính là Minh chủ Vân Minh, thế nhưng, chết vạn năm trước.
- Ta không ngừng thu thập tin tức, truyền thuyết liên quan tới Mục Vân Tiên Vương, lại phát hiện, người này rất giống sư tôn ngài.
- Ta còn nhớ rõ sư tôn lúc trước nói một câu nói: Hiện tại là năm nào? Khổ Hải Thiên Tôn lão già kia, còn quản lý Tam Thiên tiểu thế giới hay không? Câu nói này, ta về sau suy nghĩ kỹ một chút, một mực không rõ, thẳng đến khi đi vào Tiên Giới, ta mới biết được.
- Ngài chính là Mục Vân Tiên Vương, hoặc là nói, Mục Vân Tiên Vương chính là ngài! Chẳng qua đổi một bộ thân thể.
- Ta hiểu rõ quá nhiều liên quan tới ngài, ngài có một huynh đệ tốt như hình với bóng, tên Tạ Thanh, chính là Thần Long, ngài thành lập Vân Minh, đệ nhất đan tiên tiên giới - Mạnh Tử Mặc tọa trấn, tứ đại hộ pháp, còn có Vân Vệ, còn có từng cường giả nổi danh lừng lẫy mà ngài thu phục.
Ào ào...
Tiếng nước lần nữa vang lên, màn lụa xốc lên, một cơ thể hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt Mục Vân.
So với mấy trăm năm trước, thời điểm tại tiểu thế giới, Diệu Tiên Ngữ hiện tại có thể nói trổ mã duyên dáng yêu kiều, dáng người cao thẳng, đường cong hoàn mỹ, một đôi hung vật trước ngực càng to lớn không thôi.
Mà giờ khắc này, vết thương trên mặt Diệu Tiên Ngữ đã biến mất không thấy gì nữa.
- Mặt của ngươi?
Mục Vân kinh ngạc.
- Là ta ngụy trang!
Diệu Tiên Ngữ cười giả dối, lúm đồng tiền như trăng khuyết xuất hiện, rất mê người.
Thiếu nữ năm đó hiện tại đã trổ mã thành nữ nhân càng thêm mỹ lệ.
- Sư tôn ngài nhìn.
Trong tay Diệu Tiên Ngữ xuất hiện một hai quả cầu.
- Đây chính là ta ngụy trang, hai tiểu Tiên thú này rất đáng yêu.
Diệu Tiên Ngữ nói, tay ngọc vươn ra.
- Tiểu Tiên thú?-
Bàn tay Mục Vân nhô ra, oạch một tiếng đột nhiên vang lên.
Tiểu Tiên thú kia chui vào đến trong lòng bàn tay Mục Vân, biến mất không thấy gì nữa.
- Cái này...
Mục Vân ngẩn ngơ.
- Sư Tôn không cần phải lo lắng!
Trên mặt Diệu Tiên Ngữ xuất hiện một tia ửng đỏ, cúi đầu, nói:
- Hai con tiểu Tiên thú này tên Song Sinh Mao Thú, hai tiểu Tiên thú chính là Thiên Sứ tình yêu.
- Chỉ cần hai con tiểu Tiên thú phân biệt tiến vào nữ cơ thể một trong nam một, nam nữ kết hợp, tuổi thọ của hai tiểu Tiên thú sẽ đi đến cuối cùng.
Hả?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngẩn ngơ.
- Tiên Ngữ, ngươi đừng xúc động!
Mục Vân mở lời:
- Bây giờ ngươi đã có ba vị sư mẫu, ta mặc dù là nam nhân, cũng thừa nhận mình tương đối ham mê nữ sắc, thế nhưng nếu như ta nạp thêm ngươi, vậy thì càng không chịu trách nhiệm với những người khác.
- Khẳng định có biện pháp giải khai.
- Đương nhiên có biện pháp.
Tiểu Tiên thú trong lòng bàn tay Diệu Tiên Ngữ đột nhiên biến mất, nhìn Mục Vân nói:
- Chàng mặc dù là sư tôn của ta, thế nhưng dạy bảo ta rất ngắn, về sau, ta muốn chàng dành cả đời để dạy bảo ta.
Trong lúc đó, hai mắt Mục Vân đỏ ngầu, hô hấp nặng nề, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút khô, tụ tập đến trên người Huynh Đệ của mình.
Nhìn cơ thể hoàn mỹ cùng nụ cười giảo hoạt của Diệu Tiên Ngữ trước mặt, Mục Vân triệt để chịu đựng không nổi, gầm nhẹ một tiếng, xông tới.
Phù phù một tiếng, hai thân ảnh té ngã vào trong ao, tiếng rầm rầm vang lên, màn trướng rơi xuống, che lại thân ảnh hai người.
Ánh sáng mông lung, một nam một nữ, giao hòa lẫn nhau, bên trong gian phòng vang lên một tiếng kêu trầm thấp.
- Mục Đại Ca... Thỏa thích chiếm hữu ta đi.
Móng tay Diệu Tiên Ngữ đâm vào sau lưng Mục Vân, trong ao, tiếng động dần dần mãnh liệt, hai thân ảnh triệt để quấn quýt lấy nhau...
Một đêm trôi qua, bên trong gian phòng không ngừng phát ra tiếng động.
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao Mục Vân mới thức tỉnh.
Chỉ cảm thấy ngực nơi nặng nè, mở mắt ra, một cơ thể hoàn mỹ hiện ra ở trước mắt, đè trên ngực mình là một thân thể.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn Diệu Tiên Ngữ ngủ say, lại nhìn dáng vẻ của nàng, ý nghĩ tà ác và cảm giác tự trách hiện lên trong lòng.
Lần này, lại xảy ra chuyện.
Tần Mộng Dao, Tiêu Doãn Nhi, Vương Tâm Nhã, Diệp Tuyết Kỳ, hiện tại lại thêm một Diệu Tiên Ngữ, còn là đồ đệ của mình, mặc dù chưa từng dạy dỗ Diệu Tiên Ngữ.
Nhưng dù sao cũng có danh sư đồ.
Nghĩ tới đây, Mục Vân đột nhiên nghĩ đến một thân ảnh.
Mạnh Tử Mặc.
Nếu lần nữa trở về Vân Minh, người mình nợ nhiều nhất chính là Mạnh Tử Mặc, đến lúc đó nên như thế nào đối mặt Mạnh Tử Mặc đây?
Mục Vân nằm ở trên giường, không dám động, lo lắng quấy rầy đến Diệu Tiên Ngữ, dứt khoát hai mắt nhắm lại, nội thị thân thể.
Không nhìn không biết, xem xét giật mình.
Mục Vân đột nhiên phát hiện, huyết nhục cùng xương cốt bên trong toàn bộ thân thể mình kết hợp càng thêm chặt chẽ.
Phải biết, trước đó hắn tu luyện Thi Cốt Thần Quyết, xương cốt hình thành trước, huyết nhục là hắn về sau từng bước một ngưng luyện ra đến.
Cho nên xương cốt cùng huyết nhục kết hợp cũng không phải quá chặt chẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận