Vô Thượng Thần Đế

Chương 2409: Thả hắn đi

- Được, ngươi dám thừa nhận, rất tốt, đã như vậy, chọn một cái chết đi.
Ô Đan mở lời.
- Lựa chọn cách chết hả? Tại sao?
Mục Vân khó hiểu nói.
- Ta còn chưa sống đủ đâu...
- Hừ, giết con trai Ô Đan ta, để cho ngươi sống sót, Ô Đan ta ngày sau ở Lang tộc còn mặt mũi nào? Ở đâu còn uy nghiêm? Đừng nói ngươi là Vương cấp tiên đan sư, cho dù ngươi là Đế cấp tiên đan sư, ta cũng để cho ngươi chết.
- Ồ....
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Vậy ngươi đang chờ gì?
- Cái gì?
- Sao ngươi còn không động thủ? Ra tay giết ta, ngươi còn chờ gì nữa?
Ông trời ơi!
Tử Đỉnh Thiên hiện tại thật sự to đầu, Mục Vân hiện tại không chỉ không chạy, còn muốn đấu với Ô Đan.
Hắn biết, bên cạnh Mục Vân có trăm tử sĩ Khôi Lỗi, nhưng toàn bộ Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc có hơn năm trăm cao thủ Tiên Vương cảnh, lần này Ô Đan mang đến trăm hộ vệ, toàn bộ đều là Tiên Vương cảnh.
- Ngươi muốn chết!
Ô Đan cảm giác mình có thể nhịn được cũng không nhịn được Mục Vân cuồng vọng.
Tiến lên, toàn thân Ô Đan bộc phát khí tức khủng bố, rõ ràng là cảnh giới lục phẩm Tiên Vương.
Nhưng đang lúc hắn xông về phía Mục Vân, Lạc Thiên Hành xuất hiện, ra một quyền ngăn cản.
- Chỉ là ngũ phẩm Tiên Vương, cũng muốn ngăn cản ta?
Ô Đan cười nhạo một tiếng, tiến lên, khí tức toàn thân khuếch tán, hận không thể làm thịt Mục Vân.
Thế nhưng thực lực của Lạc Thiên Hành vượt qua suy đoán của hắn.
Ngũ phẩm Tiên Vương, lại dễ dàng ngăn cản hắn.
- Các ngươi còn sửng sốt làm gì? Làm thịt tên nhóc này.
Ô Đan ra lệnh một tiếng, những người đi theo phía sau lao ra.
Nhìn thấy cảnh này, Tử Đỉnh Thiên hỗ trợ cũng không được, không hỗ trợ cũng không được, hơn nữa giúp ai, hắn còn không biết, đứng tại chỗ, trong thời gian ngắn, không biết nên xử trí như thế nào.
Nhưng hiện tại, chiến sĩ Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc đã giết ra.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại cười nhạo một tiếng.
- Nhiều người hơn? Ngươi phải gọi tới toàn bộ Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc của ngươi tới mới được!.
Dứt lời, Mục Vân bước ra.
- Huyết Vệ, giết!
Bá bá bá......
Không hiểu ra sao, không gian dị động từng đợt, hai trăm Huyết Vệ bất ngờ xuất hiện.
Lần này Ô Đan chỉ mang đến hơn trăm người, hai trăm huyết vệ đều là cảnh giới Tiên Vương, từ nhất phẩm đến tứ phẩm Tiên Vương không giống nhau, đầy đủ.
Cả tửu lâu nhất thời loạn thành một đoàn.
Tân khách đã sớm chạy xa, chưởng quầy lại càng rụt ở dưới quầy, không dám lên tiếng.
Một số người chạy ra xa lại buồn bực, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám đối địch với Lang tộc.
Tuy nói Tử Cực Thành không phải địa bàn của Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc, nhưng Yêu vực chính là địa bàn của tiên thú.
Ở chỗ này đắc tội Lang tộc, rất không có lời.
Hai trăm Huyết Vệ giết ra, sắc mặt Ô Đan nhất thời biến đổi.
Toàn bộ tửu lâu, cơ hồ bị phá hủy thất linh bát lạc.
Mọi người giờ khắc này căn bản không biết nên làm cái gì.
Mục Vân nhìn thấy cảnh này, lại mỉm cười.
- Lạc Thiên Hành, ngươi làm sao vậy? Bắt một lục phẩm Tiên Vương, cần phiền toái như vậy sao?
- Vâng, chủ nhân.
Lạc Thiên Hành hiện tại đáp một tiếng, bàn tay dưới ống tay áo xuất hiện một cỗ huyết mang.
Không nói hai lời, lực lượng trong tay Lạc Thiên Hành ngưng tụ, lực lượng nhất thời gia tăng không chỉ mấy lần.
Trong nháy mắt, Ô Đan giật mình phát hiện, hắn cư nhiên... Không phải đối thủ của Lạc Thiên Hành.
Chỉ là một nhân loại ngũ phẩm, hắn thế mà không phải đối thủ.
- Ngay cả tùy tùng của ta cũng đánh không lại, ngươi còn muốn đánh với ta?
Mục Vân ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.
Thời gian từng chút từng giọt trôi qua, phạm vi giao chiến dần dần mở rộng, nhưng rất rõ ràng, không chỉ Ô Đan rơi vào thế hạ phong, ngay cả thủ hạ hắn mang đến cũng bắt đầu bị chém giết, bị bắt.
Kết quả ngoài dự liệu khiến Tử Đỉnh Thiên không khỏi lại đánh giá cao Mục Vân thêm vài phần.
Tin tức từ Tử Vũ, bên cạnh Mục Vân có trăm khôi lỗi tùy tùng, nhưng hiện tại xem ra, không chỉ như thế.
Hơn nữa, khôi lỗi luyện chế tầm thường, phần lớn đều tiêu hao một lượng lớn khoáng thạch, ẩn chứa thiên địa linh lực, nhưng những khôi lỗi này của Mục Vân, tựa hồ không cần...
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, Ô Đan tựa như một con chó chết bị Lạc Thiên Hành ném đến trước người Mục Vân.
- Chủ nhân.
Nhìn Mục Vân, Lạc Thiên Hành chắp tay hành lễ.
- Tốt!
Mục Vân gật đầu, nhìn Ô Đan, nói:
- Nhi tử ngươi bắt nữ nhân của ta, còn muốn giết ta, cho nên hắn chết, hiện tại ngươi lại muốn giết ta, cho nên...
Nghe được lời này, sắc mặt Tử Đỉnh Thiên cổ quái.
Những lời này, tựa hồ lúc trước Mục Vân từng nói với hắn...
- Hừ, Mục Vân, có bản lĩnh ngươi liền giết ta đi.
Ô Đan cường hoành nói:
- Ngươi nhìn, ngươi giết ta, Khiếu Nguyệt Thiên Lang Vương có làm thịt ngươi hay không.
- Không.
Mục Vân cười nói:
- Làm thịt ngươi, ta rời khỏi Yêu vực, vì một lục phẩm Tiên Vương như ngươi mà hắn sẽ đuổi theo ta không buông?
- Ngươi......
- Yêu vực gần đây không phải còn đang khai chiến cùng Huyết vực à? Lang tộc, Hổ tộc, Ngưu tộc tam tộc, cực kỳ thiếu đan dược đúng không? Vị Vương cấp tiên đan sư này như ta, nói vậy Khiếu Nguyệt Thiên Lang Vương cũng rất hoan nghênh chứ nhỉ?
Nghe được lời này, trên mặt Ô Đan chảy đầy mồ hôi.
Hắn vốn muốn làm thịt Mục Vân.
Trên đường tới, Tử Đỉnh Thiên cũng nói với hắn, nếu bọn họ có thể trở thành bằng hữu với Mục Vân, một vị Vương cấp tiên đan sư làm bằng hữu, vậy ngày sau hai tộc tuyệt đối sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng hắn không thể nuốt được cơn tức khi con trai của mình bị giết.
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại chẳng những không có biện pháp báo thù cho nhi tử, ngược lại mình cũng phải đi lên con đường nhi tử đi qua.
- Ô Đan tộc trưởng, thế nào?
Mục Vân nhấm nháp một tách trà, cười nhạt nói:
- Đi xuống dưới, nói cho ngươi nhi tử, đừng tùy ý trêu chọc người khác.
Mục Vân vung tay lên, một đạo kiếm quang chém xuống.
Khanh...
Kiếm hạ, một tiếng leng keng đột nhiên vang lên..
Ô Đan vốn nên rơi đầu, hiện tại hoàn hảo không tổn hao gì.
Một đạo quang thuẫn xuất hiện trước người Ô Đan, ngăn cản Mục Vân công kích.
Nhíu mày, Mục Vân nhìn sang một bên.
Bên kia đại sảnh, ở một góc, hai thân ảnh ngồi đối diện nhau.
Một người trong đó, một thân xiêm y màu trắng, trên đầu đội một cái mũ, vành nón lớn phủ xuống, không nhìn ra dung mạo chân chính.
Một người khác, đưa lưng về phía mọi người, một thân thanh sam, tóc dài buộc sau gáy.
- Xem ra hôm nay, ngươi đã chuẩn bị rất kỹ?
Mục Vân nhìn Ô Đan nói.
Hiện tại, vẻ mặt Ô Đan đầy ngây thơ.
Hắn ta thậm chí còn không biết hai người đó.
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi!
Nam tử áo xanh kia đứng dậy, nhìn mọi người, nói:
- Ngươi giết nhi tử của hắn, lại giết hắn, cho dù là Vương cấp tiên đan sư, Khiếu Nguyệt Thiên Lang Vương thả ngươi, cũng không cách nào phục chúng.
- Dương tiên sinh.
- Dương tiên sinh.
Nhìn thấy người này, Tử Đỉnh Thiên cùng Ô Đan đều cả kinh, nhao nhao dập đầu hành lễ.
Xem ra, người này có lai lịch rất lớn?
Mục Vân nhìn nam tử, nói:
- Ngươi nói rất đúng, thế nhưng, nếu ta thả hắn, lần sau hắn mang đến càng nhiều cao thủ lợi hại, ta bị hắn giết, ngươi sẽ nói giúp ta một câu: Thả hắn đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận