Vô Thượng Thần Đế

Chương 2410: Ba vấn đề

Nghe được lời này, trán Tử Đỉnh Thiên chảy đầy mồ hôi.
Mục Vân bây giờ không rõ ràng tình huống, vị này chính là Dương tiên sinh, hắn không nhìn thấy, mình và Ô Đan đều rất cung kính đối với người này?
Nghe được lời này, thanh y nam tử nhíu mày.
Tử Đỉnh Thiên hiện tại vừa muốn mở miệng giúp Mục Vân biện bạch, nhưng Ô Đan lại quát:
- Dương đại nhân, người này cũng không phải người Lang tộc ta, tác oai tác quái ở trong Tử Cực thành, mong Dương đại nhân ra tay trừng trị người này.
- Nếu không, uy nghiêm của Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc ta ở đâu?
Nghe được lời này, Mục Vân cười nhạo nói:
- Ngươi chỉ là một Ô Ngọc Phong Lang tộc, có thể đại biểu cho Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc? Cũng không sợ gió thổi lên lưỡi.
- Ngươi......
Ô Đan hiện tại lười tranh cãi với Mục Vân, chỉ nhìn Dương tiên sinh.
Hiện tại, sinh tử của hắn, toàn bộ ký thác ở trên người vị Dương đại nhân này, nếu hắn không ra tay, vậy lần này chết chắc.
- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Dương tiên sinh nhìn Mục Vân, lạnh nhạt nói:
- Cho dù Thiên Phong Khiếu thấy ta, cũng không dám ngạo mạn như thế.
- Phải không?
Mục Vân nở nụ cười.
- Ta cũng muốn nói cho ngươi, cho dù Thiên Phong Khiếu thấy ta, cũng không dám ngạo mạn như thế.
- Ngươi muốn chết.
Nam tử dứt lời, giết về phía Mục Vân.
Nhìn thấy cảnh này, Ô Đan trong lòng mừng thầm, đắc tội Dương đại nhân, Mục Vân chết chắc.
Lần này, không cần hắn ra tay, Mục Vân hoàn toàn xong đời.
- Chậm đã.
Lúc này, một tiếng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.
Nữ tử ngồi ở trước bàn vẫn im lặng không lên tiếng hiện tại đột nhiên mở miệng.
Bóng dáng Dương tiên sinh đột nhiên dừng lại.
- Ngọc Thanh, sao ngươi vẫn là tính tình nóng nảy như thế!
Tiếng nói nữ tử nhẹ nhàng, uyển chuyển nói:
- Vị bằng hữu này, nếu cũng là tiên đan sư, ngồi xuống, nói chuyện phiếm vài câu.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
- Đây mới là bộ dáng nói chuyện với người khác.
Mục Vân kéo Diệu Tiên lên, ngồi trước mặt nữ tử váy trắng.
- Phu nhân thật sự là tư sắc tuyệt mỹ, khó trách Mục tiên sinh nổi giận vì hồng nhan.
- Chưa nói tới nổi giận vì hồng nhan, ngược lại là vị Dương Ngọc Thanh này rất có tư thế!
Mục Vân nhìn Dương Ngọc Thanh cười nói.
- Tiểu tử, nói chuyện thì cứ nói chuyện, đừng xỉa xối người khác!
Dương Ngọc Thanh tức giận trừng mắt nhìn Mục Vân một cái.
Nữ tử váy trắng phất phất tay, ý bảo Dương Ngọc Thanh câm miệng.
Ba người ngồi xuống, tất cả mọi người còn lại đều đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.
Nữ tử váy trắng đứng dậy, rót một ấm trà cho Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ, cười nhạt nói:
- Nghe nói Mục tiên sinh cũng là Vương cấp tiên đan sư, tiểu nữ tử cũng là một tiên đan sư, vừa hay ta có rất nhiều chỗ khó hiểu, muốn thỉnh giáo Mục tiên sinh.
- Cứ nói không sao.
Mục Vân nhấp một chén trà.
- Tốt!
- Chậm đã!
Nhưng Mục Vân hiện tại lại ngắt lời, nói:
- Ta còn không biết tên ngươi.
- Tiểu nữ tử Nguyệt Như Ngọc.
- Nguyệt Như Ngọc?
Diệu Tiên Ngữ nhìn nữ tử váy trắng, tựa hồ muốn xuyên qua sa trắng nhìn khuôn mặt thật, kinh ngạc nói:
- Nguyệt Như Ngọc đại sư, một trong tam đại tiên đan sư khách khanh của Yêu Vực?
Nghe được lời này, Nguyệt Như Ngọc không nói.
Dương Ngọc Thanh ở một bên ngược lại hừ một tiếng, nói:
- Coi như ngươi thức thời.
- Ngươi người này, ta không nói chuyện với ngươi.
Diệu Tiên Ngữ hừ hừ, nói:
- Hơn nữa, ta nghe nói Nguyệt Như Ngọc bất quá chỉ là hạ phẩm Vương cấp tiên đan sư, tiên đan có thể luyện chế, cũng chỉ là Vương cấp hạ phẩm cấp độ mà thôi, kém rất nhiều phu quân ta.
- Cả tiên giới, có thể đánh đồng cùng phu quân ta, cũng chỉ có đệ nhất đan tiên Mạnh Tử Mặc.
Vừa nghe lời này, Dương Ngọc Thanh nhạo báng.
- Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi là từ khe núi nào đi ra?
Dương Ngọc Thanh cười nhạo nói:
- Ngươi cũng chỉ biết Mạnh Tử Mặc mà thôi, Nguyệt đại sư cùng Thu Thiện Thủy Thu đại sư và Thần Bắc Huyền Thần đại sư ba người, chính là ba vị tiên đan sư khách khanh đứng đầu Lang tộc.
- Toàn bộ Yêu Vực, ba vị tiên sư đều đứng đầu.
Vị Mạnh Tử Mặc Mạnh tiên sư mà ngươi nói, không thể phủ nhận, đúng là đệ nhất đan sư được cả tiên giới công nhận, chỉ có Minh chủ Vân Minh vạn năm trước, đệ tử của Mạnh Tử Mặc có thể so sánh, sóng sau đè sóng trước mà thôi.
- Ngoại trừ Mạnh Tử Mặc, toàn bộ Tiên giới, tuyệt đại đa số tiên đan sư đều tập trung ở trong Linh vực, ngươi nói ngươi phu quân có thể đánh đồng cùng Mạnh Tử Mặc đan sư? Chỉ sợ những tiên đan sư đứng đầu Linh Vực kia cũng đủ để khiêu chiến phu quân ngươi.
- Quên đi, người không biết không sợ, ta lười nói nhiều với ngươi.
Diệu Tiên Ngữ hiện tại nghe xong lời này, khoát tay áo, không kiên nhẫn nói.
- Thôi!
Mục Vân trấn an Diệu Tiên ngữ, cười nhạt một tiếng, không để ý.
Hắn biết tính cách Diệu Tiên Ngữ, linh động nghịch ngợm, tuy rằng giống như Vương Tâm Nhã, thoạt nhìn rất thanh thuần, nhưng Vương Tâm Nhã thật sự thanh thuần, tiểu nha đầu này lại là một bụng ý xấu.
- Ngươi nói ngươi có vấn đề, sau khi hỏi xong, ta sẽ làm công việc của ta!
Mục Vân gật đầu nói:
- Bất quá hy vọng ngươi hiểu được, ta xem ngươi là một Vương cấp tiên đan sư, mới nguyện ý tán gẫu vài câu với ngươi, ba vấn đề, ngươi chỉ cần hỏi, trả lời xong, ngươi làm chuyện ngươi, ta làm chuyện của ta, không quấy nhiễu lẫn nhau.
- Tiểu tử thúi, ngươi nói chuyện khách khí một chút.
- Tốt!
Dương Ngọc Thanh mở miệng quát, Nguyệt Như Ngọc lại gật đầu.
- Nguyệt đại sư....
- Không có vấn đề gì.
Nguyệt Như Ngọc hiện tại cũng không ngại.
- Vấn đề thứ nhất, Mục tiên sinh nếu là một vị Vương cấp tiên đan sư, liền nên biết, Tam Nguyên Tụ Đỉnh Đan.
- Một loại tương đối dễ luyện chế trong Vương cấp trung phẩm.
Sắc mặt Nguyệt Như Ngọc đầy vui vẻ, tiếp tục nói:
- Đan dược này, cần tổng cộng chín chín tám mươi mốt loại dược liệu, nhưng chỉ có hai loại dược liệu là hạch tâm nhất, Bạch Ngọc Tâm Tinh cùng Lạc Hoa Thiên Xà Đảm, hai loại dược liệu chủ yếu này đều ôn tính, nhưng Tam Nguyên Tụ Đỉnh đan chính là đan dược liệt tính, nguyên liệu chủ yếu quá mức ôn tính, sẽ dẫn đến dược hiệu yếu bớt. Làm thế nào để tránh điều đó?
Nghe được lời này, Mục Vân nhất thời nở nụ cười.
- Ngươi thật đúng là thông minh!
Mục Vân mở lời:
- Vấn đề này vốn là của tất cả tiên đan sư trong toàn bộ Tiên giới khi luyện chế Tam Nguyên Tụ Đỉnh Đan gặp phải. Ngươi muốn giải quyết vấn đề này, là muốn thông qua luyện chế một viên Tam Nguyên Tụ Đỉnh Đan để làm cơ hội đột phá.
Nghe được lời này, Nguyệt Như Ngọc từ chối cho ý kiến.
Mục Vân nói không sai, đúng là như thế.
- Vấn đề này, tương đối có giá trị, nói với ngươi, nếu ngươi truyền ra, ta không phải thiếu một bí mật của riêng mình.
- Tiểu tử thúi, không biết thì nói không biết, cái gì thiếu một bí mật của mình.
Dương Ngọc Thanh mở miệng hừ nói.
Mục Vân liếc Dương Ngọc Thanh một cái, nói:
- Quản chuyện gì của ngươi?
- Ngươi......
- Ngọc Thanh!
Nguyệt Như Ngọc hiện tại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Ngọc Thanh một cái.
- Nguyệt đại sư, ta chỉ sợ ngươi bị lừa, tiểu tử này đã giả bộ hiểu biết.
- Ngươi lui ra trước.
- Được được được, ta không nói lời nào nữa, không nói lời nào nữa.
Dương Ngọc Thanh đứng dậy, lui ra sau lưng Nguyệt Như Ngọc, hung tợn nhìn Mục Vân một cái.
Nguyệt Như Ngọc hiện tại mới mở lời:
- Tiên sinh cứ nói không sao, nếu ta tiết lộ ra ngoài, cả đời không thể đến Đế đan sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận