Vô Thượng Thần Đế

Chương 2426: Thiên hàng thất thải (1)

- Ngươi là một tiểu tử thúi, năm đó là ta mang ngươi ra từ trong tuyệt địa, vất vả khổ khổ, tay phân tay nước tiểu nuôi nấng ngươi lớn, ngươi bây giờ chỉ biết đau lòng Tiểu Thất, không biết đau lòng ta?
Mục Vân im lặng nói:
- Ngươi có phải thích Tiểu Thất không?
- Ta... Ta không có...
- Không có tốt nhất!
Mục Vân hừ hừ nói:
- Đi theo ta lăn lộn, mới có tiền đồ, đi theo nàng, sớm muộn gì cũng hại ngươi chết.
- Ta nguyện ý bị nàng hại chết...
Tật Phong lẩm bẩm nói.
- Ngươi nói gì?
- A... Không, không có gì...
Mà hiện tại, Tiểu Thất đã bắt đầu chuẩn bị phá vỡ Yêu Nguyệt cổ thành.
Ngón tay điểm ra, lòng bàn tay Tiểu Thất chảy ra một dòng máu tươi, máu tươi chảy ra tản ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, máu bảy màu.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người nhất thời tập trung tinh thần.
Sách cổ củ tiên giới ghi lại, trời có thần long, tên Thất Thải Thần Long, thần long này thân mang thiểm điện bảy màu, huyết mạch hiện ra bảy màu.
Bây giờ có vẻ như là sự thật.
- Ta sẽ bắt đầu.
Tiểu Thất khẽ quát một tiếng, một tia máu bật ra.
Máu tươi bảy màu hóa thành từng điểm tinh quang lóe ra trên bầu trời, từng tia ánh sáng từ từ hạ xuống, hóa thành từng sợi tơ đầy màu sắc rơi vào trên thành cổ.
Dần dần, khí tức cường hoành ẩn chứa trong cổ thành, dần dần trở nên bạc nhược trong nháy mắt khi máu của Tiểu Thất rơi xuống.
Một cỗ lực lượng khó hiểu kia không ngừng dung hợp cùng thân thể Tiểu Thất, lực lượng mở rộng, toàn bộ phía trên cổ thành ngưng kết ra một đạo khí tức cường hoành, những khí tức kia hội tụ, hình thành một cột ánh sáng, bạo liệt ra.
Hưu hưu hưu tiếng xé gió vang lên, những cột sáng kia bay lên trời, bay lên bay lên, hoàn toàn biến mất.
Mà hiện tại, mọi người chỉ nhìn thấy, đại trận khiến Thiên Phong Khiếu bó tay không có cách hiện tại đã dần dần tiêu tán.
Yêu Nguyệt cổ thành, mở ra.
Hiện tại thân ảnh Tiểu Thất nhoáng lên một cái, ngã xuống.
Mục Vân vừa muốn lao ra, còn chưa khởi hành, một thân ảnh còn lao ra nhanh hơn cả hắn.
Tật Phong hiện tại lao ra, ôm Tiểu Thất vào trong ngực, thân thiết nói:
- Ngươi không sao đâu chứ?
- Không sao đâu, chỉ là cởi bỏ trận pháp này tiêu hao quá nhiều máu, hơn nữa trong trận pháp này có quá nhiều đầu mối, dung hợp tiêu hao hồn lực, có chút chống đỡ không nổi.
Tiểu Thất giải thích.
- Không sao chứ?
Mục Vân nhìn Tiểu Thất, có chút đau lòng nói:
- Lần này phụ thân chiếm tiện nghi của ngươi, năm trăm khỏa tiên đan.
- Tốt lắm.
Tiểu Thất nhất thời nhảy xuống từ trong ngực Tật phong, hưng phấn không thôi.
- Ngươi gạt ta?
- Binh bất yếm trá!
Tiểu Thất đắc ý nói.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, từng đạo tiếng nổ hiện tại vang lên.
Xoay người lại mới phát hiện, đám đệ tử Lang tộc hiện tại đã như một tổ ong chen chúc lao về phía cổ thành.
Đây là Yêu Nguyệt cổ thành, lúc đầu chính là do đại đế của Yêu tộc kiến tạo.
Bây giờ là khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc bọn họ đạt được, đó chính là ông trời ban cho Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc.
- Mục tiên sinh, cảm ơn.
Thiên Phong Khiếu hiện tại cũng không kiềm chế được kích động trong lòng, mang theo mọi người tiến vào trong cổ thành.
Không bao lâu, trong cổ thành vang lên từng tiếng kinh hô, hiển nhiên là có người phát hiện không ít thứ tốt.
Mục Vân nhìn thấy một màn này, khóe miệng khẽ nhếch.
- Phụ thân, làm gì giúp bọn họ mở ra cổ thành!
Tiểu Thất không phục nói:
- Tốn công mà không có kết quả.
- Sao lại Tốn công mà không có kết quả chứ?
Mục Vân hiện tại lại hé miệng cười nói:
- Quả thực là kiếm bộn.
Lần này quả thật kiếm bộn.
Một tòa cổ thành nằm trong tay hắn, cái này chẳng khác nào Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc ở trong tay hắn.
- Đi, chúng ta cũng đi vào xem một chút, các ngươi mỗi ngày đều nằm trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, không buồn bực à.
- Buồn chết đi được, buồn chết đi được, mỗi ngày ở cùng một chỗ với Tật Phong tên ngốc này, thật không thú vị.
Tiểu Thất cười nói:
- Đi thôi đi, phụ thân, chúng ta cũng đi xem một chút.
- Tốt.
Mấy thân ảnh đi về phía thành cổ.
Những chiến sĩ Lang tộc hiện tại nhìn thấy cổ thành, đã sớm hưng phấn quên hết tất cả.
Đám người Thiên Phong Khiếu cũng rất vui vẻ.
Khiếu Nguyệt Phong bọn họ kinh doanh hơn mười vạn năm bị hủy, nhưng Yêu Nguyệt cổ thành xuất hiện, trân quý hơn Khiếu Nguyệt Phong mấy trăm lần.
Tương đương với một tấm đồng, đổi lấy một khối vàng, ai không vui?
Ông...
Nhưng lúc mấy người vừa định khởi hành, khí tức bàng bạc từ trên trời giáng xuống.
Đó là một đạo ánh sáng bảy màu, thẳng tắp rơi xuống, tựa hồ muốn rơi xuống Yêu Nguyệt cổ thành.
Một màn này xuất hiện thật sự quá mức đột nhiên, tất cả mọi người không nghĩ tới.
Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.
- Mau lui ra, tất cả mọi người, lui ra.
Thiên Phong Khiếu hôm nay thật sự là... Tâm tình biến đổi như chong chóng.
Vốn tưởng rằng Khiếu Nguyệt Phong sụp đổ, là tai nạn của Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc, nhưng không nghĩ tới, dưới Khiếu Nguyệt Phong ẩn giấu Yêu Nguyệt cổ thành, cổ địa mà Yêu tộc tìm kiếm mấy chục vạn năm.
Vốn tưởng rằng có thể tiến vào cổ địa, nhưng lại cần máu tươi của thần thú dẫn động, có máu tươi của thần thú, chủ nhân thành người khác.
Hiện tại thật vất vả mới mở ra cổ địa, kết quả, trên trời hạ xuống cái gì?
- Chuyện gì xảy ra, Tiểu Thất?
Mục Vân hiện tại cũng ngạc nhiên.
Mấy thứ này, làm sao lại lao xuống?
- Ta cũng không biết!
Tiểu Thất hiện tại cũng rất kinh ngạc.
Thế nhưng, tốc độ những quả cầu ánh sáng bảy màu rơi xuống thật sự quá nhanh.
Hơn nữa quang cầu từ trên trời giáng xuống, trên đuôi mang theo một chùm sáng, thật lâu không tan, nhìn qua, càng giống như một thông đạo...
Thông đạo dẫn tới Tiên giới.
Mục Vân ngạc nhiên.
Thiên Phong Khiếu hiện tại vội vàng kêu tộc nhân rút khỏi Yêu Nguyệt cổ thành, nhưng còn chưa kịp, quang cầu kia đã oanh đến.
Ông...
Nhưng lúc quang cầu thiếu chút nữa đụng phải Yêu Nguyệt cổ thành, một tiếng ong ong vang lên, quang cầu ngừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, Thiên Phong Khiếu nhịn không được thở ra một hơi.
May mắn thay, may mắn thay, nó không rơi xuống.
Nhưng quang cầu hiện tại đột nhiên nở rộ, ánh sáng bảy màu giống như một đóa tiên hoa yêu dị nở rộ.
- Nơi này, chính là Tiên giới?
Trong quang cầu, hai thân ảnh đứng vững, một người trong đó có tóc dài bảy màu, vẻ mặt tuấn lãng, bộ dáng thoạt nhìn chừng ba bốn mươi tuổi, không khó để nhận ra, lúc còn trẻ tuyệt đối là thanh niên tuấn tài mê đảo vạn người.
Mà ở bên cạnh nam tử, một gã nam tử trung niên khom người đứng vững, bộ dáng cực kỳ cung kính.
- Đúng vậy, đại nhân.
Nam tử trung niên chắp tay cười nói.
- Thiên Vô Nhai, lần này làm phiền ngươi rồi.
- Không dám làm không dám nhận, đại nhân khách khí như thế là giết ta.
Thân thể trung niên nam tử lại lần nữa uốn cong thêm vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận