Vô Thượng Thần Đế

Chương 2427: Thiên hàng thất thải (2)

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Phong Khiếu hoàn toàn choáng váng.
Mục Vân cũng hoàn toàn choáng váng.
Thiên Vô Nhai, cái tên này, hắn nghe nói qua.
Tộc trưởng ngày xưa của Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc, đại đế truyền kỳ dẫn dắt Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc thống nhất toàn bộ Yêu vực, cũng là thần thoại của cả khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc, truyền kỳ của toàn bộ Yêu vực.
Từ mấy chục vạn năm trước, người này đã chuyển thế trọng sinh, thành tựu thần vị, lưu lại vô tận truyền thuyết.
Bây giờ, làm thế nào lại xuất hiện ở đây?
Xuất hiện ở chỗ này cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là, người này vì sao cung kính đối với nam tử tóc dài bảy màu như thế.
Quả thực là... Giống như một hạ nhân.
Người này là ai?.
Đồng thời, khóe miệng Thiên Phong Khiếu cũng co giật.
Hắn tiến lên một bước, nhìn nam tử trung niên, khom người nói:
- Dám hỏi vị Thiên Vô Nhai đại nhân này, là Thiên Vô Nhai của Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc ta?
Nghe được lời này, nam tử tóc dài bảy màu nhíu nhíu mày.
Nam tử trung niên cười nói:
- Xin lỗi đại nhân, đây là hậu bối của tộc ta, có chút lắm miệng.
Nam tử trung niên vung tay lên.
Trong lúc vô hình, ba một tiếng vang lên, trên mặt Thiên Phong Khiếu xuất hiện năm ngón tay rõ ràng.
Một Tiên Vương đỉnh tiêm bị một cái tát đánh bay.
- Ai bảo ngươi nói chuyện?
Nam tử quát:
- Vị này là Thải Lăng Thiên đại nhân, tất cả đệ tử lang tộc, quỳ xuống đất hành lễ!.
Vừa nghe lời này, trong lúc vô hình đó, tất cả mọi người cảm giác được một cỗ áp lực đến từ trên người nam tử trung niên kia.
Bùm bùm bùm bùm, từng thân ảnh đệ tử Lang tộc quỳ rạp xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại ngạc nhiên.
Thật sự là Thiên Vô Nhai.
Vậy thì... Người đàn ông tóc dài màu là ai?.
- Thiên Vô Nhai, sao ngươi có thể nóng nảy với hậu bối ngươi như vậy?
Nam tử tóc dài bảy màu nhíu mày nói:
- Ta nói rồi, lần này ta chỉ tới tìm người, tìm được liền không sao, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không giết bọn họ.
- Đúng vậy, tiểu nhân đường đột, đường đột.
Thiên Vô Nhai khom người, trên mặt nặn ra nụ cười, quả thực còn khó coi hơn khóc.
Nhìn thấy một màn này, Mục Vân ngây người.
Thiên Phong Khiếu càng ngốc.
Chuyện gì đang xảy ra?
Thiên Vô Nhai, tổ tiên của Lang tộc, đệ nhất Yêu Đế tiên giới, thủ lĩnh Lang tộc ngày xưa lưu lại truyền thuyết vô tận, cư nhiên cung kính đầu rạp xuống đất với một nam tử không rõ lai lịch, giống như một con chó.
Đây là Thiên Vô Nhai sao?
Thiên Vô Nhai để cho toàn bộ đệ tử Yêu tộc khao khát vô hạn?
Hiện tại, nam tử tóc bảy màu đi xuống, từng bước một đi tới mấy người Mục Vân.
Trong nháy mắt này, Mục Vân cảm giác được một cỗ dự cảm không tốt.
Nam tử xoay người, đi tới phía Thiên Vô Nhai nói:
- Khó có được xuống đây một lần, ngươi hẳn là có rất nhiều lời dặn dò con cháu hậu bối, nói thêm vài câu đi.
- Vâng, đại nhân.
Thiên Vô Nhai lĩnh mệnh, rơi xuống, đi tới trước mặt một đám trưởng lão cùng Thiên Phong Khiếu của Lang tộc, mang theo mọi người, cách rất xa.
Mà hiện tại, nam tử tóc dài đi tới trước mặt Mục Vân.
Ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Thất.
- Chính là ngươi, mở ra Yêu Nguyệt cổ thành đi?
Nam tử cười nhạt.
Tiểu Thất có chút sợ hãi uy áp trên người nam tử, thân thể run rẩy, dựa vào Mục Vân, trốn trong ngực Mục Vân.
- Phụ thân, người này thật đáng sợ, ở trước mặt hắn, ta có chút khó thở!
Thân thể Tiểu Thất run rẩy nói.
Nghe được lời này, đôi mắt nam tử rơi xuống trên người Mục Vân, trong nháy mắt đó, Mục Vân chỉ cảm giác, toàn bộ thân thể mình đều run rẩy, thiếu chút nữa ngay cả Tru Tiên Đồ cũng bị nhìn thấu.
Mà cái liếc mắt kia còn mang theo một chút sát khí.
- Tiểu Thất đừng sợ, không sao đâu!
Mục Vân an ủi Tiểu Thất, trong lòng đại khái đã có kết luận.
- Phụ thân? Hắn có phải là cha của ngươi?
Nam tử nhìn Tiểu Thất, hỏi.
- Đúng vậy!
Tiểu Thất gật đầu nói:
- Phụ thân nuôi lớn ta, cũng rất tốt đối với ta, ăn uống đều là phụ thân cho ta, còn không để ta làm việc nặng, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ dậy ăn tiếp.
Nghe được lời này, một tia sát khí trong mắt nam tử khi nhìn Mục Vân nhàn nhạt tiêu tán.
- Hắn không phải cha của ngươi, ta mới là cha của ngươi.
Nam tử mở lời:
- Dựa theo sở thích đặt tên của nhân loại các ngươi mà nói, tên ta là Thải Lăng Thiên, ngươi là nữ nhi của ta, ngươi không phải gọi Tiểu Thất, ngươi tên Thái Vi Vi, cái tên này, là ta và mẫu thân ngươi cùng đặt cho ngươi.
- Mẫu thân của ta? Thế mẫu thân của ta đâu?
Tiểu Thất hỏi.
- Mẫu thân ngươi... Bị người ta hại, ba vạn năm trước, ta đã mất đi tin tức của nàng, ta đã tìm ngươi ước chừng ba vạn năm, Vi Vi.
Thải Lăng Thiên có vẻ rất kích động, đi tới, muốn ôm Tiểu Thất.
Nhưng hiện tại Tiểu Thất lại gắt gao giữ chặt ống tay áo của Mục Vân, khẩn trương nói:
- Phụ thân, người này thật đáng sợ, ngươi nhanh chóng đuổi hắn đi.
- Hắn không phải cha ngươi, ta mới là cha của ngươi, Vi Vi, mẫu thân ngươi bị người hại chết, chúng ta muốn báo thù, ta muốn đón ngươi trở về, đón ngươi trở về Long tộc, nơi đó mới là nhà của ngươi.
- Không, chỗ của phụ thân mới là nhà của ta.
Tiểu Thất cố gắng tranh đấu.
- Hắn không phải cha của ngươi.
Thải Lăng Thiên hiện tại tựa hồ có chút phẫn nộ.
- Khụ khụ...
Mục Vân hiện tại nhìn hai người muốn cãi nhau, khụ khụ, xấu hổ nói:
- Tiền bối.
- Làm gì?
Nam tử quát to một tiếng với Mục Vân, một tiếng này làm cho lục phủ ngũ tạng Mục Vân đều dời vị trí, không nhịn được một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa phun ra.
- Ngươi làm gì? Sao lại hung dữ như vậy.
- Được được được, ta không hung dữ!
Thải Lăng Thiên nhìn Mục Vân, tận lực vững vàng nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn nói cái gì?
- Phụ thân ta có tên có họ, tên là Mục Vân, không gọi là tiểu tử!
Tiểu Thất hừ nói.
- Được, Mục Vân, ngươi muốn nói cái gì?
Thái Lăng Thiên lần thứ hai nhịn xuống tức giận.
- Tiền bối, Tiểu Thất quả thật không phải do ta sinh ra, mà ta gặp ở trong Vu tộc Thập Vạn đại sơn của Trung Châu đại lục, ở nơi đó, còn có một bộ long cốt....
Vừa nghe lời này, khí tức toàn thân Thải Lăng Thiên tăng vọt.
Trong nháy mắt, sắc mặt mấy người Mục Vân toàn bộ tái nhợt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ nổi giận một chút, uy thế bực này đã làm cho mấy người không có lực hoàn thủ.
- Chỉ là, lâu năm suy yếu, hài cốt kia đã hóa thành mục nát, chỉ lưu lại một ít long hồn, một tia long huyết...
Mục Vân do dự một lát, vẫn nói:
- Sau đó, bị ta luyện hóa, dung hợp lực lượng, thành tựu hóa long chi thân.
Vừa nghe lời này, khí tức toàn thân Thải Lăng Thiên cao lên, một cỗ sát khí bức thẳng đến Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận