Vô Thượng Thần Đế

Chương 2437: Gặp lại Cửu Nhi (1)

- Những trưởng lão trong đại điện vừa rồi, ta nghĩ hẳn là có người có ý xấu, ngươi hảo hảo điều tra đi.
- Mục tiên sinh nói rất đúng, ta hiểu rồi.
Mục Vân lại nói:
- Ngươi cũng thấy, lúc Thiên Vô Nhai rời đi, giao Yêu Nguyệt Chi Liêm cho ta, tầm quan trọng của Yêu Nguyệt Chi Liêm đối với Yêu Nguyệt cổ thành, ta nghĩ ngươi càng rõ ràng hơn ta.
- Đúng vậy.
Thiên Phong Khiếu không ngừng gật đầu, không dám phản bác.
Mục Vân nói đúng sự thật.
Thiên Vô Nhai lúc trước giao Yêu Nguyệt Chi Liêm cho Mục Vân, nhưng Yêu Nguyệt Chi Liêm có công hiệu cường đại, nhưng vấn đề là, Mục Vân có thể khống chế hay không?
- Ngươi lo lắng ta không thể kiểm soát?
- Không không không, tuyệt đối không có.
Mục Vân nhìn Thiên Phong Khiếu vội vàng giải thích, nói:
- Ngươi cũng đừng pha trò, nếu ngươi cảm giác ta không thể khống chế được, ta cho ngươi, được không?
- Không dám, không dám.
Thiên Phong Khiếu nhất thời đổ đầy mồ hôi trên mặt, chắp tay nói:
- Hết thảy đều do Mục tiên sinh làm chủ.
- Ta nói thật với ngươi, cho dù không có Yêu Nguyệt chi liêm, ta cũng có thể khống chế cổ thành này.
Mục Vân tự tin nói:
- Lúc Tiểu Thất rời đi, quyền khống chế Yêu Nguyệt cổ thành này đã đến trong tay ta, cho nên ngươi nên làm gì thì làm cái đó, nếu bọn họ dám đến, ta sẽ để cho bọn họ trả giá.
- Đa tạ Mục tiên sinh hao tâm tổn trí vì Lang tộc ta như thế.
- Cũng không cần phải nói những lời này, nếu tổ tiên các ngươi đã ủy thác cho ta, ta tự nhiên sẽ trợ giúp Lang tộc các ngươi, hơn nữa, tương lai ngươi nếu thành thần, đến thần giới, còn không biết là cái dạng gì.
Mục Vân châm chước nói.
- Đến lúc đó, nói không chừng cần chúng ta càng thêm đoàn kết cùng một chỗ.
- Đúng đúng, nhất định nhất định.
Thiên Phong Khiếu cũng không ngốc, ngược lại, thân là tộc trưởng Lang tộc, hắn rất thông minh.
Thải Lăng Thiên là phụ thân của Tiểu Thất, Mục Vân che chở Tiểu Thất như thế, tương lai Tiểu Thất trưởng thành, chỉ cần hơi nhớ Mục Vân, Mục Vân sẽ là một bước lên trời.
Đó chính là Thần Long.
Cho nên Thiên Vô Nhai hao tâm tổn sức nhiều lần dặn dò.
Điểm này, trong lòng Thiên Phong Khiếu sáng suốt.
Mục Vân là gốc cây to tiềm năng.
Tương lai, nhất định vô cùng có tác dụng.
Cho dù hiện tại, Mục Vân cũng rất nóng bỏng.
Chính là một vị Đế đan sư.
Cả Tiên giới, chỉ có một người.
- Được rồi, không có chuyện gì khác, ta trở về trước.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Các ngươi mỗi ngày luôn miệng nói Yêu Nguyệt cổ thành này là tổ tiên các ngươi lưu lại, rất cường đại, nguy hiểm vừa đến, các ngươi lại không tin?
- Hắc hắc....
Nghe được lời này, Thiên Phong Khiếu cũng hổ thẹn nói:
- Lời đồn có phải thật hay không, chúng ta cũng không biết...
Mục Vân im lặng.
Chuyện đã xong, Mục Vân trở lại Đông thành.
Trải qua mấy tháng phát triển, Mục Vân cũng mời chào không ít nhân loại ở trong Đông thành.
Mỗi ngày đều bị đám sói con vây quanh, hắn cũng không thoải mái.
Những nhân loại này đều bị Lang tộc chèn ép, có thể nói Đan Đế Các hiện tại là thiên đường của bọn họ, ở chỗ này, bọn họ biết, cái gì gọi là quyền lợi của con người.
Mục Vân trở lại phủ đệ, nhìn một gian phòng ở hậu viện.
Nơi đó, mười Huyết Vệ từ trước ra sau, vây kín nước chảy không thông.
Đi tới trước cửa phòng, nhìn một gã Huyết Vệ, Mục Vân mở lời:
- Phu nhân còn chưa tỉnh lại?
- Không có...
- Ừm.
Vẫn hỏi thăm như thường lệ, Mục Vân rời khỏi phòng, đi tới trên sân luyện võ sau phủ đệ.
Long Cốt Kiếm đại thành, hắn cần lựa chọn một ít kiếm pháp tiện tay, để ma luyện thủ đoạn và thực lực của mình.
Hiện tại hắn đến cảnh giới ngũ phẩm Tiên Vương, nhưng thân thể mạnh mẽ đến mức có thể ngăn cản được công kích của cảnh giới cửu phẩm Tiên Vương.
Nhưng lực công kích lại cần phải đề cao.
Một mực phòng thủ, không cách nào công kích, vậy không có gì khác con rùa.
Mục Vân cuối cùng chọn hai môn tiên quyết.
Hai môn tiên quyết này cũng không phải hắn kiếp trước tương đối quen thuộc, mà là hai môn kiếm thuật mà đại sư huynh kiếp trước rất yêu thích.
- Thông Thiên kiếm pháp.
- Huyền Hoàng kiếm quyết.
Hai môn Kiếm pháp đều là tiên quyết Vương cấp thượng phẩm, uy lực rất cường đại.
Mục Vân nhìn trúng, càng là khiêu chiến bản thân.
Kiếp trước, kiếm thuật của hắn cũng không tính tốt, thậm chí có thể nói, sau khi đạt tới vị trí thập đại Tiên Vương, kiếm thuật của hắn đã không đủ nhìn.
Cho nên đối với kiếm, hắn cũng không phải quá nhiệt tình, đối với thương, ngược lại cực kỳ thích.
Mà kiếp này, hắn bắt đầu lại từ đầu, lựa chọn cũng không phải thương, mà là kiếm.
Đó là bởi vì, đối với thương, hắn thật sự quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức hắn đã không cần thao luyện, chỉ cần thương trong tay, thân thể hắn đủ mạnh mẽ, có thể nhất nhất thi triển ra thương pháp tu luyện lúc trước.
Mục Vân đứng ở trong võ trường, một kiếm một kiếm vẽ ra, cẩn thận tu luyện.
Trong đầu hắn không ngừng nhớ lại từng điểm nhỏ ở kiếp trước lúc đại sư huynh tu luyện kiếm pháp này, nhìn để đột phá.
Hắn vẫn nhớ kiếm pháp của Lục Thanh Phong.
Trong mắt hắn, cả tiên giới, có thể thắng Lục Thanh Phong về mặt kiếm pháp, chỉ sợ chỉ có sư tôn Diệt Thiên Viêm của mình.
Một kiếm một kiếm, bóng dáng Mục Vân tới lui trong luyện võ trường ngày này qua ngày khác.
Thẳng đến một tháng sau, toàn bộ Yêu Nguyệt cổ thành đột nhiên vang lên từng tiếng chuông dồn dập.
Mục Vân bị cắt đứt tu luyện, nhíu mày.
- Chuyện gì xảy ra?
Có người một đường chạy tới, thở dốc nói:
- Nghe nói là chiến sĩ của sáu đại tộc từ các phương hướng giết đến lãnh địa Lang tộc, Thiên Phong Khiếu tộc trưởng triệu tập mọi người, thương nghị kế sách ứng đối.
- Ồ!
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Nói cho bọn họ biết, nên làm gì cứ làm cái đó.
- Đại Tế Ti, cái này...
- Lời của ta, không nghe thấy sao?
Mục Vân thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người không rời khỏi Yêu Nguyệt cổ thành là được rồi.
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Người này nhanh chóng rời đi.
Mà không bao lâu, trên bầu trời, một tiếng phá không vang lên, một thân ảnh rơi xuống võ trường.
- Thiên Cực Không, ngươi tới vừa đúng, cùng ta luyện kiếm.
- Mục tiên sinh, thời khắc nguy cấp tồn vong, sáu tộc đã giết tới, hơn nữa ngay cả Kim Giác Thiên Ngưu cùng Cửu Vĩ Hồ Tiên nhất tộc giao hảo với Khiếu Nguyệt Thiên Lang chúng ta cũng tới.
- Họ cũng đến à? Bức cung?
- Cũng không phải, bọn họ chỉ tới bái phỏng, hy vọng Mục tiên sinh ngài có thể cho Vô Cực Đoạt Thiên Đan!
Thiên Cực Không có chút xấu hổ nói:
- Nếu ngài cho, bọn họ sẽ giúp chúng ta, nếu không cho...
- Những bằng hữu này của Khiếu Nguyệt Thiên Lang các ngươi cũng biết tình thế nhỉ.
Mục Vân bĩu môi nói:
- Thời khắc nguy cấp, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?
Nghe được lời này, Thiên Cực Không chỉ cười khổ.
- Mục tiên sinh ngài nào biết được.
Thiên Cực Không chua xót nói:
- Giữa Yêu tộc, nghĩa khí bằng hữu, không mạnh hơn nhân loại bao nhiêu, huống chi lần này là sáu tộc xâm phạm.
- Được rồi, ta đi cùng với ngươi một chút.
Mục Vân thu hồi Long Cốt Kiếm, theo Thiên Cực Không rời đi.
Mà hiện tại, trong tây thành, đại điện.
Thiên Phong Khiếu một thân trường sam màu đen, ngồi ngay ngắn ở phía trên, cả người khí vũ hiên ngang, nhưng vào hiện tại, lại không có một tia ngạo khí.
Trái phải phía dưới, mỗi chỗ ngồi một người.
Một người bên trái, dáng người to con, hai tay hữu lực, thoạt nhìn tựa như một mãng phu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận