Vô Thượng Thần Đế

Chương 2441: Mười một Yêu Vương (2)

Khí tức điên cuồng khuếch tán, từng đạo từng đợt từng sợi.
Yêu Nguyệt cổ thành giống như ngưng tụ sát khí ngút trời.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, tường thành mở ra một cái lỗ nhỏ.
Bên trong động khẩu, Tiên khí ngưng tụ thành binh khí, từng chuôi vô tình giết ra.
Tiếng phốc phốc phốc xuy vang lên, toàn bộ cửa thành hiện tại hóa thành một mảnh núi thi biển máu.
Nhưng những chiến sĩ Yêu tộc kia vẫn đang liều mạng trùng kích như trước.
Mà hiện tại, Mục Vân lại đứng trên tường thành, lạnh nhạt nhìn hết thảy.
Hắn hiện tại ngược lại muốn nhìn, Yêu Vương sáu tộc tự xử như thế nào.
Ngay lúc này, tộc trưởng Thôn Thiên Sa - Hồ Thần Sinh mở miệng quát:
- Xông như vậy chỉ tiêu hao thực lực của chúng ta, không bằng chúng ta liên thủ, mạnh mẽ phá vỡ, chúng ta liên thủ, ,ta không tin Yêu Nguyệt cổ thành này còn có thể ngăn cản được.
- Tốt.
- Được.
Chủ ý của Hồ Thần nhận được mọi người duy trì.
Ào ào ào tiếng phá không vang lên, từng thân ảnh đứng thẳng trong thiên địa.
Tộc trưởng Linh Viêm Thiên Giao nhất tộc Giao Bân.
Tộc trưởng Thôn Thiên Sa - Hồ Thần Sinh.
Tộc trưởng tộc Thông Tí Tiên Hầu - Tề Thiên Vỹ.
Cùng với hai vị tộc trưởng Cửu Sí Kim Điêu cùng Ngân Nguyệt Tuyết Ưng, Điêu Viễn Trác và Tuyết Tây Nguyên.
Còn có Tộc trưởng Á Long tộc - Long Hồng Vũ.
Tăng thêm năm vị tộc trưởng của Hổ tộc.
Giờ khắc này, mười một vị yêu vương thực lực siêu cường đều ở cấp độ Tiên Vương nhị lưu đỉnh cấp lao tới.
Tư thế bận này, cho dù Thiên Phong Khiếu cũng kinh ngạc không thôi, có chút bối rối.
Mười một người này đặt ở trước kia, cảnh giới sàn sàn hắn.
Hiện tại tuy thực lực hắn tăng lên, đối mặt với một hai người trong đó, hắn có lực lượng chống đỡ, nhưng nếu đối mặt với mười một người, hắn tuyệt đối sẽ bị giết, khả năng chạy trốn cũng không có.
Chỉ là nhìn Mục Vân rất bình tĩnh bên cạnh, Thiên Phong Khiếu cũng thoáng yên ổn.
Đồng thời cũng không khỏi cảm thán.
Mục Vân này không hổ là một trong thập đại Tiên Vương ngày xưa, hiện tại còn có thể bảo trì bình tĩnh, quả thực làm cho người ta kính nể.
Loại tràng diện này, Mục Vân tự nhiên sẽ không sợ hãi.
Kiếp trước, cho dù đối mặt với ngàn vạn Tiên Vương, hắn lựa chọn tự bạo, để cho mọi người chôn cùng, loại trận thế kia mạnh hơn hiện tại nhiều.
Mục Vân nhìn mười một vị Tiên Vương nhị lưu xông tới, tụ tập cùng một chỗ, muốn mạnh mẽ phá thành, trong lòng cười nhạo.
- Chỉ sợ sẽ làm cho các ngươi thất vọng...
Mục Vân dứt lời, bay lên.
Hắn mặc một chiếc áo bào màu đen, cởi mũ bày ra khuôn mặt thực sự của mình.
Thân ảnh của hắn chậm rãi lên cao, cuối cùng đứng ở trên Yêu Nguyệt cổ thành mấy trăm thước.
Lăng không mà đứng, nhìn mười một vị Yêu Vương cách hắn không quá mấy trăm thước, Mục Vân thản nhiên nói:
- Các ngươi hiện tại rút quân, còn kịp.
- Rút quân? Ngươi mơ tưởng.
Giao Bân tổn thất hai vị trợ thủ đắc lực, trong lòng đã sớm tức giận không thôi.
Hiện tại Mục Vân bảo hắn rút quân? Đùa à.
- Nếu không rút quân, vậy thì không có biện pháp.
Mục Vân nhìn mười một người, nói:
- Các ngươi, ai muốn chết trước?
Ánh mắt đi qua, Mục Vân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn quả nhiên rất quen thuộc thân ảnh kia.
- Huyết Hiên, ngươi chính là một trong Ngũ Hổ Vương, tộc trưởng Huyết Văn Thiên Hổ nhất tộc, chuyến này, ngươi rời khỏi, ta không giết ngươi.
Mục Vân nhìn Huyết Hiên, một trong Ngũ Hổ Vương, thản nhiên nói.
- Ngươi giết được ta sao?
Nghe được lời này, Mục Vân cười nói:
- Huyết Hiên, nếu ngươi có huyết tính, nên ngẫm lại chủ nhân trước kia của ngươi, cùng với đồng bạn tốt của ngươi Mục Vân tiên vương, không có hắn, ngươi hiện tại có thể trở thành tộc trưởng một tộc sao?
- Ta niệm tại ngươi có một phần tình nghĩa với Mục Vân tiên vương, không giết ngươi.
- Nếu ngươi có thời gian, có thể đi tìm vị chủ nhân trước đây của ngươi, có lẽ hắn còn sống...
Vừa nghe lời này, Huyết Hiên ngẩn ra.
- Làm sao ngươi biết được?
Mục Vân không biết hắn nói lời này ám chỉ sao hắn lại biết tình nghĩa của Huyết Hiên và Mục Vân ngày xưa, hay là chỉ mình chưa chết.
- Ngươi đi thôi, ta nói rồi, không giết ngươi, nếu không, một khi ta thi triển, chỉ sợ ta không thể khống chế, các ngươi...
Hai mắt Mục Vân lướt qua mọi người, thản nhiên nói.
- Các ngươi có thể đều sẽ chết.
Vừa nghe lời này, mười một vị Yêu Vương giật mình.
Huyết Hiên quát:
- Tình cảm huynh đệ của ta và Mục Vân tiên vương là chuyện của ta và Mục Vân tiên vương, không liên quan gì đến ngươi. Nếu biết Mục huynh chưa chết, có thể nói cho ta biết, ta nhất định đi tìm hắn, người muốn giết hắn rất nhiều, Huyết Hiên ta, nhất định sẽ bảo vệ hắn chu toàn.
- Tốt, dựa vào những lời này của ngươi, ta tha cho ngươi không chết.
Mục Vân kiếp trước và Huyết Hiên quen biết ở Yêu vực, bất quá lúc ấy, Mục Vân chỉ là Thiên Tiên nho nhỏ, mà Huyết Hiên lại là một tộc nhân bình thường của Huyết Văn Thiên Hổ nhất tộc.
Hai người gặp nhau, biết nhau, kết giao bằng hữu.
Sau đó, Mục Vân lang bạt trên cực loạn đại địa, Huyết Hiên đi theo, Mục Vân ở Tiên giới sáng lập Vân Minh, Huyết Hiên đi theo.
Thẳng đến sau này, Vân Minh ngạo nghễ trong tiên giới, Huyết Hiên nói, muốn trở lại Yêu vực, tranh vị trí tộc trưởng.
Mục Vân vui vẻ đồng ý.
Về sau, Huyết Hiên trở thành tộc trưởng của một trong ngũ Hổ tộc, Huyết Văn Thiên Hổ, Mục Vân cảm thấy cao hứng thay cho hắn.
Hai người cũng thường liên lạc với nhau.
Thẳng đến khi Mục Vân chết, tình cảm đối với Huyết Hiên tự nhiên không cách nào so với Tạ Thanh, nhưng Mục Vân từ đáy lòng nhận hắn là bằng hữu.
Và biết rằng người bạn này sẽ không đâm sau lưng hắn.
Mục Vân nhìn về phía người khác, chậm rãi nói:
- Xem ra các ngươi đã muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi.
Dứt lời, tay phải Mục Vân chậm rãi giương ra.
Trong khoảnh khắc, Yêu Nguyệt Chi Liêm xuất hiện trong tay.
Yêu Nguyệt Chi Liêm có ngoại hình giống như một thanh liêm đao, Tử Thần Liêm Đao.
Tay cầm dài gần hai thước, lưỡi liêm dài chừng nửa thước, nằm ngang trên đỉnh tay cầm, ánh sáng sắc bén, tản ra khí tức khiến người ta kiêng kỵ.
Khí tức cuồng bạo trôi nổi, khí tức toàn thân Mục Vân hiện tại bạo phát ra.
- Đây là... Yêu Nguyệt Chi Liêm.
Tộc trưởng Á Long nhất tộc Long Hồng Vũ mở miệng quát:
- Yêu Nguyệt Chi Liêm không phải bị Thiên Vô Nhai mang đi sao? Làm thế nào có thể nằm trong tay của hắn ta?
Vừa nghe lời này, mấy vị Yêu Vương còn lại nhất thời cả kinh.
Yêu Nguyệt Chi Liêm, phàm là người Yêu tộc, ai mà không biết?
Đây chính là Tiên khí năm đó Yêu Đế đại sát tứ phương, hội tụ vô số máu tươi của Yêu tộc chồng chất lên uy danh.
Nhưng sao lại ở trong tay hắn?
- Yêu Nguyệt cổ thành, mở.
- Yêu Nguyệt Chi Liêm, Trảm.
Mục Vân hiện tại không quan tâm, vung tay lên, Yêu Nguyệt Chi Liêm trong tay giết ra.
Tiếng bùm bùm nhất thời vang lên.
Giữa thành cổ, một tia ánh sáng tối mờ bay lên không trung.
Đó là một con mắt màu xanh lá cây.
Con mắt kia rộng chừng mấy trăm thước, vừa mở ra, ánh sáng u lục chiếu xuống.
- Giết!
Mục Vân vung tay, chỉ về một chỗ.
Hưu...
Một tia sáng bắn ra từ trong lục nhãn.
Tiếng phốc phốc phốc vang lên, phàm là Yêu tộc bị ánh sáng từ trong lục nhãn bắn trúng, thân thể nhất thời hóa thành sương mù, triệt để tán loạn.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều cả kinh.
Tình cảnh này để cho bọn họ rung động thật sự quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận