Vô Thượng Thần Đế

Chương 2443: Tín nhiệm ta như thế? (1)

- Ngươi cái tên này... Lão tử muốn đoạn tuyệt với ngươi.
- Ta thấy ngươi là một kẻ sợ hàng, nhìn thấy chiến sĩ sáu tộc lao tới, đã muốn đoạn tuyệt với ta, nhỉ?
- Lão già...
......
Yêu Nguyệt cổ thành, đứng trên Khiếu Nguyệt phong trước kia, nguy nga đứng sừng sững, từ xa nhìn lại, giống như một tòa thành sâm nghiêm.
Hiện tại, chiến sĩ sáu tộc nguyên khí đại thương, hội tụ ở trong một sơn lâm cách Yêu Nguyệt cổ thành trăm dặm chỉnh đốn.
Sắc mặt mười một vị Yêu Vương của sáu đại tộc giờ này đều không dễ nhìn.
- Giao Bân, ngươi cũng kiến thức được uy lực của Yêu Nguyệt cổ thành này, có biện pháp gì không?
Tộc trưởng Thôn Thiên Sa tộc Hồ Thần Sinh nhíu mày nói.
- Ta có thể làm gì?
Giao Bân thở phì phò nói.
Lần này hắn tổn thất lớn nhất, hai thủ hạ đắc lực nhất đều bị giết chết.
- Ngươi tức giận với ta làm gì?
Hồ Thần Sinh hừ nói:
- Giao Vô Pháp và Giao Vô Thiên chết, có quan hệ gì với ta? Ta có giết họ không?
- Ngươi......
- Được rồi, hai vị đừng cãi nhau, lần này chúng ta ai cũng không nghĩ tới, Yêu Nguyệt cổ thành cư nhiên lợi hại như thế.
Tộc trưởng Á Long nhất tộc Long Hồng Vũ thở dài một hơi, nói:
- Chẳng qua, Mục tiên sinh kia rốt cuộc có lai lịch gì? Các ngươi hôm nay có thấy, lúc người này nói chuyện, Thiên Phong Khiếu đều không xen vào, Kim Bôn và Cửu Tuyết Nhi hai người cũng không có lên tiếng.
- Địa vị tên này tựa hồ khá cao ở trong Lang tộc.
Giao Bân nhíu mày nói:
- Tựa hồ là một nhân loại đột nhiên xuất hiện, thủ đoạn luyện đan rất mạnh, hơn nữa được Thiên Phong Khiếu tôn làm Đại Tế Ti của Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc, địa vị ngang hàng với hắn.
- Ồ?
Huyết Hiên, tộc trưởng Huyết Văn Thiên Hổ nhất tộc, một trong ngũ hổ tộc, mở lời:
- Thiên Phong Khiếu rất si mê quyền lực, chẳng lẽ dễ dàng bỏ quyền như vậy?
- Ai biết được, nói không chừng là hư chức.
- Hư chức?
Huyết Hiên nhíu mày, không nói gì.
- Các vị!
Mà hiện tại, Tộc trưởng Cửu Sí Kim Điêu Nhất tộc Điêu Viễn Trác và tộc trưởng Ngân Nguyệt Tuyết Ưng nhất Tuyết Tây Nguyên hai người đứng dậy.
Điêu Viễn Trác mở lời:
- Chuyện lần này, ta thấy mọi người cũng bó tay vô sách, phi cầm nhất tộc chúng ta quyết định rời khỏi.
- Điêu huynh!.
Giao Bân nhất thời khẩn trương nói:
- Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, sao có thể rời khỏi?
Điêu Viễn Trác xin lỗi nói:
- Xin lỗi, tộc trưởng Giao Bân, chúng ta cũng vừa mới nhận được tin tức, tôn sứ bảo chúng ta lui lại.
Tôn sứ?
Nghe được lời này, mấy vị tộc trưởng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
Khi nào, Cửu Sí Kim Điêu nhất tộc và Ngân Nguyệt Tuyết Ưng nhất tộc xuất hiện một Tôn sứ?.
Nghe được lời này, Giao Bân ngẩn ra, nói:
- Điêu Viễn Trác, Tuyết Tây Nguyên, hai người các ngươi chính là tộc trưởng Cửu Sí Kim Điêu cùng Ngân Nguyệt Tuyết Ưng nhất tộc, ai có thể mệnh lệnh được các ngươi?
- Hơn nữa, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua hai tộc các ngươi có chức Tôn sứ, sợ hãi thì nói, Giao Bân ta cũng sẽ không nhạo báng các ngươi.
Nghe được lời này, Điêu trên mặt Viễn Trác mang theo tức giận.
- Giao Bân, lần này vốn là ngươi dẫn đầu hợp tác, lại căn bản không có kế hoạch, phi cầm nhất tộc ta tổn thất không ít nhân thủ, không thu hoạch được gì, còn muốn chúng ta bồi ngươi ở đây hao tổn tiếp?
- Ngươi......
- Các vị, các ngươi nguyện ý tiếp tục chịu chết, vậy đi đi, phi cầm nhất tộc ta không hầu hạ nữa.
Dứt lời, Điêu Viễn Trác cùng Tuyết Tây Nguyên hai người chắp tay bái biệt.
Hai thân ảnh rời khỏi màn trướng, để trong màn trướng nhất thời truyền đến từng tiếng gầm gừ phẫn nộ.
Hai người cũng mặc kệ, mang theo tộc nhân bắt đầu rút lui.
Điêu Viễn Trác buồn bực nói:
- Cũng không biết Tôn sứ rốt cuộc nghĩ như thế nào? Để cho chúng ta đi theo, hiện tại để cho chúng ta lui về, ta còn tưởng rằng Tôn sứ sẽ tự mình ra tay.
- Thực lực Tôn sứ cường đại, không phải chúng ta có thể phỏng đoán, hơn nữa ta luôn có thể cảm giác được từng tia áp bách trên người nàng, loại áp bách đến từ đáy lòng, thật sự khiến người ta sợ hãi...
- Ai nói không phải, ngươi ta đều là Tiên thú đứng đầu tiên giới, thậm chí chúng ta đều mang theo huyết mạch của Thần thú, bị một nhân loại áp chế khí tức huyết mạch, nói ra, tựa hồ sẽ không có người tin.
- Cái này cũng nói không chừng.
Tuyết Tây Nguyên một lần nữa nói:
- Tại thời điểm Mục tiên sinh kia ra tay, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, trên người hắn cũng có một loại khí tức độc đáo?
- Ngươi cũng nhìn ra?
Điêu Viễn Trác nhất thời cả kinh.
- Đúng vậy.
Tuyết Tây Nguyên gật đầu nói:
- Đó là... Long Tức, theo ta được biết, cho dù Minh chủ Vân Minh Mục Vân ngày xưa thường lăn lộn ở cùng một chỗ với Tạ Thanh, trên người người này cũng không có dính một tia long khí, chỉ sợ Mục tiên sinh này không đơn giản.
Hai người không ngừng nói chuyện với nhau, rời khỏi núi rừng, đại quân phi cầm nhất tộc mênh mông rút lui rời đi.
Cùng lúc đó, trong Yêu Nguyệt cổ thành, Mục Vân cùng Cửu Nhi đi vào trong biệt viện tây thành.
Hai người ngồi xuống, kể lại những năm gần đây gặp phải.
Cửu Nhi có thời gian rảnh rổi hiếm thấy, một cái nhăn mày một nụ cười, câu hồn đoạt phách.
Ngược lại Mục Vân đã nhìn quen, không có cảm giác gì.
Nhưng một vài Lang tộc đứng bên cạnh Mục Vân thì ai nấy đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Bọn họ không phải chưa từng thấy qua nữ tử xinh đẹp quyến rũ, nhưng nữ tử giống như Cửu Tuyết Nhi, làm cho người ta nhìn cũng không thể chịu đựng được, thật sự xứng với bốn chữ - Hồng Nhan Họa Thủy.
Bất quá vừa nhìn thấy Mục Vân cùng vị Cửu Nhi tộc trưởng này nói chuyện rất vui vẻ, những chiến sĩ Lang tộc kia đều tiêu diệt vọng tưởng trong lòng mình.
Biểu hiện hôm nay của Mục đại sư, có thể nói uy chấn tứ phương, Lang tộc bọn họ muốn sống sót, phát triển lớn mạnh, hiện tại rất ỷ lại vào Mục đại sư.
- Vô Cực đoạt thiên đan, đối với chàng mà nói, không tính là việc khó chứ?
Cửu Nhi nói chuyện rất vui vẻ, mở miệng hỏi.
- Nàng nói xem?
Mục Vân tự tin cười nói.
- Chàng ngược lại rất tự tin.
Cửu Nhi một lần nữa nói:
- Đã như vậy, cho ta mười khỏa tám viên gì đi.
- Nàng muốn nhiều như vậy để làm gì?
Mục Vân khó hiểu hỏi.
- Cũng không phải một mình ta, Cửu Vĩ Tiên Hồ nhất tộc chúng ta có rất nhiều người, chàng cho rằng vị trí tộc trưởng này của ta làm rất dễ chịu à?
- Chẳng lẽ không phải sao?
Mục Vân cười nói:
- Được rồi được rồi, ta biết Hồ tộc các nàng không dễ sinh tồn, cũng tương đối yếu ở trong cửu tộc, như vậy đi, qua thêm một đoạn thời gian nữa, nàng đến lấy, bất quá cũng đừng đến trễ.
- Thế nào? Chàng muốn rời đi?
- Đúng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận