Vô Thượng Thần Đế

Chương 245: Khoái Kiếm Và Kiếm Ý

Lấy tầm mắt và phán đoán của hắn, Dương Kiệt có thể nói là cao thủ kiếm khách, kiếm bất ly thân, vết chai thật dày trong lòng bàn tay chính là kiếm khách quanh năm dùng kiếm mới có.
Mà lại liên quan tới Dương Kiệt, hắn cũng có chút hiểu biết.
Huynh đệ Dương gia ở trong Lôi Phong viện được xưng là đao kiếm kết hợp, huynh đệ hợp ý.
Dương Phàm giỏi về dùng đao, mà Dương Kiệt giỏi về dùng kiếm, kiếm của Dương Kiệt, được xưng là khoái kiếm.
Võ công thiên hạ, duy khoái bất phá.
Tốc độ nhanh đến cảnh giới nhất định, trang giấy cũng có thể xuyên thủng sơn mạch.
Nghe nói không ai có thể ngăn cản khoái kiếm của Dương Kiệt.
Khoái kiếm đối với kiếm ý, trận này nhất định là cực kỳ đặc sắc.
Thực lực của Dương Kiệt đã rõ như ban ngày, nhưng Mặc Dương từ đầu đến giờ, kiếm của hắn, mặc dù sử dụng rất ít, thế nhưng kiếm ra, tất thắng.
Hai đại thiên tài kiếm khách, đến cùng ai có thể thắng được tranh tài.
- Hắc hắc... Thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý đỉnh phong, ta rất muốn biết, đến cùng là kiếm ý của ngươi lợi hại, hay là khoái kiếm của ta mạnh hơn một bậc.
- Ta cũng rất muốn biết!
Dương Kiệt lần nữa cười nói:
- Khen ngươi hai câu, ngươi lại còn coi chuyện, từ khi Dương Kiệt ta bắt đầu luyện kiếm, kiếm đạo một đường, vẫn chưa có người có thể thắng ta.
- Đó là bởi vì ngươi không gặp được ta!
Vụt vụt...
Vừa dứt lời, hai tiếng vụt vụt vang lên, kiếm ra, người động!
Kiếm trong tay Dương Kiệt chỉ rộng bằng hai ngón tay, thế nhưng là vừa vào sân, trường kiếm đã phát ra một đạo kiếm quang, chỉ tốc độ rút kiếm đã nhanh đến không cách nào thấy rõ.
Cùng lúc đó, Mặc Dương thu hồi toàn bộ cảm xúc, nắm Thanh Giao Kiếm trong tay.
Một trận chiến này, là một trận chiến gian nan nhất từ trước đến nay của hắn, Dương Kiệt, không thể khinh thường.
Chỉ là hắn cũng không phải ăn chay.
Khanh khanh hai tiếng kiếm reo vang lên, hai bóng người giữa sân nháy mắt đụng vào nhau.
- Dương Phàm, theo ngươi chỗ nhìn, Dương Kiệt có thể đánh bại Mặc Dương hay không?
Tiêu Bất Ngữ đứng ở phía dưới lôi đài, mở miệng nói.
- Khó!
Dương Phàm trực tiếp mở miệng nói:
- Khoái kiếm của Dương Kiệt đúng là không ai có thể ngăn cản, chỉ là Mặc Dương với kiếm ý đỉnh phong, càng khủng bố, rất khó!
- Nhưng...
Dương Phàm ngược lại cười nói:
- Nếu Dương Kiệt muốn thắng, tất nhiên sẽ dùng một thức hắn đắc ý nhất, Mặc Dương kia sẽ thua không nghi ngờ.
- hả?
Nghe đến lời này, Tiêu Bất Ngữ mỉm cười.
Ba tháng trước, hắn đã mất hết mặt mũi trước mặt cửu ban, mà bây giờ, chính là lúc hắn tìm về mặt mũi của mình.
Vô luận như thế nào, trận chiến này, tứ ban nhất định phải thắng.
Mục tiêu của hắn là cao cấp tam ban, Vương Hinh Vũ.
Không hảo hảo thu thập nương môn kia một chút, trong lòng Tiêu Bất Ngữ hắn sẽ vĩnh viễn không được an bình.
Đinh đinh đinh...
Giờ phút này, trên lôi đài, hai bóng người, bay tới bay lui, kiếm ảnh trùng điệp.
Kiếm của Dương Kiệt rất nhanh, xuất kiếm nhanh, thu kiếm càng nhanh.
Thế nhưng làm cho đám người kinh ngạc chính là, kiếm của Mặc Dương cũng vô cùng nhanh.
- Mục đạo sư, ngài xem, Mặc Dương hắn...
- Ta đương nhiên sẽ không hoài nghi kiếm thuật của Mặc Dương, chỉ là, kinh nghiệm đối chiến, hắn ít hơn Dương Kiệt quá nhiều, một trận chiến này, cho dù thắng...
Lời kế tiếp, Mục Vân chưa hề nói.
Một trận chiến này, cho dù thắng, chỉ sợ Mặc Dương cũng phải trả giá đắt.
Chỉ là hiện nay, mọi việc chưa định, tiềm lực của con người là không có giới hạn, Mặc Dương có thể trưởng thành đến một bước kia, tất cả nhờ bản thân hắn.
- Tru Thiên cửu thức, Phạt Thiên Thức!
Quát khẽ một tiếng, Thanh Giao Kiếm trong tay Mặc Dương, bút tẩu long xà, kiếm quang bay múa, một ý cảnh vô hình bao phủ toàn bộ lôi đài.
Kiếm ý!
Kiếm ý cường đại, không chỉ có tác dụng đề cao đối với cảnh giới bản thân võ giả, trong nháy mắt thi triển ra kiếm ý, toàn bộ thiên địa đều là thiên hạ của kiếm khách, khu vực kiếm ý bao phủ, kiếm khách là Chí Tôn, là vô địch.
Kiếm ý vừa ra, Dương Kiệt thân ở trong phạm vi kiếm ý của Mặc Dương vây quanh, tốc độ xuất kiếm, trong nháy mắt trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Trong thời gian một mảnh khắc này, Mặc Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thổi phù một tiếng, bắt lấy sai lầm của Dương Kiệt, Mặc Dương đâm ra một kiếm, tiên huyết theo cánh tay Dương Kiệt chảy ra.
Nhìn bả vai chảy tiên huyết, Dương Kiệt cười hắc hắc, trường kiếm trong tay, chậm rãi buông xuống.
- Ngươi tổn thương ta? Ngươi lại dám làm tổn thương ta!
Dương Kiệt cười khằng khặc quái dị, trường kiếm trong tay của hắn nhanh chóng biến hóa, thỉnh thoảng chậm, thỉnh thoảng nhanh, như là hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa, nhẹ nhàng linh hoạt phiêu miểu.
- Vốn còn muốn chơi đùa với ngươi, hiện tại, không cần thiết.
Dương Kiệt hét lớn một tiếng, gầm thét lên:
- Long Ngâm Cửu Thiên, Phượng Khiếu Vạn Lý, Sát Thần Thiên Vũ Kiếm!
Nương theo một tiếng quát khẽ này vang lên, toàn bộ cơ thể Dương Kiệt bay lên trời.
Bá bá bá kiếm khí theo tốc độ cánh tay hắn đong đưa càng lúc càng nhanh.
- Chính là một chiêu này!
Dương Phàm thấy cảnh này, hai mắt trừng tròn vo, hô hấp cũng gấp rút hơn mấy phần.
Bá bá bá...
Trên lôi đài, bóng người Dương Kiệt bay lên, một kiếm lại một kiếm, một kiếm nhanh hơn một kiếm, tốc độ càng lúc càng nhanh, trường kiếm, mũi kiếm, từng đạo kiếm khí bắn ra.
Những kiếm khí kia, tích súc cùng một chỗ, cũng không bắn về phía Mặc Dương.
Mà lúc này, thấy cảnh này, sắc mặt Mặc Dương trấn định.
Thanh Giao Kiếm trong tay hắn chậm rãi lưu động.
Không có chiêu thức hoa lệ, không có kiếm mang óng ánh, sau khi Thanh Giao Kiếm quay xung quanh cơ thể Mặc Dương một vòng thì cứ như vậy yên tĩnh lơ lửng trước mặt Mặc Dương.
Đến mức này, Mặc Dương đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ nhìn Dương Kiệt ở đối diện.
Giữa sân, đại đa số người kỳ quái nhìn hai người trên sân, chỉ có số ít người hiểu rõ, hiện tại, hai người là đang tiến hành so đấu sau cùng.
Ai thắng ai bại, một chiêu phân thắng thua.
- Sát Thần Thiên Vũ Kiếm!
- Kiếm Thần Chi Ngữ!
Hai âm thanh quát khẽ đồng thời vang lên.
Sau một khắc, quanh người Dương Kiệt tràn ngập đầy trời kiếm khí, giống như ngàn vạn thanh phi kiếm, tốc độ tăng vọt, mưa kiếm hình tròn, vọt thẳng về phía Mặc Dương.
Mà cùng lúc đó, tốc độ kiếm mang quanh người Dương Kiệt cũng nhanh đến cực hạn, toàn bộ bay nhanh về phía Mặc Dương.
Đinh đinh đinh...
Âm thanh quái dị vang lên quanh người Mặc Dương, những kiếm mang kia, từng đạo bắn vọt, bay thẳn về phía Mặc Dương.
Mắt thấy trước mặt Mặc Dương không có vật gì, chỉ có một thanh kiếm nhẹ nhàng trôi nổi, thế nhưng kiếm mang của Dương Kiệt vẫn không cách nào đột phá phòng ngự đó.
- Đáng chết!
Nhìn thấy như thế, sắc mặt Dương Kiệt trắng nhợt, thầm mắng một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong chốc lát, kiếm quang mạn thiên biến thành huyết hồng.
Đăng...
Lui lại một bước, đứng trước kiếm quang huyết hồng kia, Mặc Dương biến sắc, lui lại một bước.
- Dù không thể giết ngươi, nhưng bây giờ tích súc kiếm ý cũng đủ để ngươi trọng thương!
Mặc Dương quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên thay đổi phương hướng.
Trường kiếm lúc đầu dựng thẳng, bây giờ lại biến thành hoành mở, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Dương Kiệt.
- Tranh tài, dừng ở đây!
Khóe miệng Mặc Dương hơi giương lên, trường kiếm,bỗng nhiên đâm ra.
Rầm rầm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận