Vô Thượng Thần Đế

Chương 2460: Giải bày tâm sự

- Cũng đúng...
Mục Vân nhất thời xấu hổ cười, nói:
- Được rồi, được rồi, ta không trêu ngươi, Long Nhị, ngươi coi thử, ta là ai.
Mục Vân nói xong, cởi mũ xuống, một khuôn mặt có vẻ thanh tú xuất hiện.
- Vạn năm trước, ta không chết, năm trăm năm trước, ta vẫn không chết.
Mục Vân cười ha ha nói:
- Thế gian này, người có thể giết ta, còn chưa sinh ra.
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân cười ha ha, Long Uyên nhất thời ngẩn ra.
Bàn tay vung lên, hai bức họa xuất hiện.
Bức tranh đầu tiên rõ ràng chính là bộ dáng của Mục Vân kiếp trước, tạo hình tương tự, nhưng khuôn mặt lại chênh lệch không ít, trong yên tĩnh lộ ra vẻ kiêu ngạo, cuồng vọng.
Mà bức tranh thứ hai chính là hắn hiện tại.
Thoạt nhìn tựa như thư sinh, rất thanh tú, nhưng một sợi tóc kia lại làm cho người ta có một loại cảm giác tà mị.
Nhưng thoạt nhìn, lại không còn tư thế kiêu ngạo cường ngạnh của kiếp trước.
- Ngươi đứng đó.
Long Uyên hiện tại tiến lên, trong nháy mắt đi tới trước người Mục Vân, một đôi tay từng chút từng chút bóp mặt Mục Vân.
- Đau đau đau. Long Nhị, ngươi làm gì?
Mục Vân nhịn không được nhe răng trợn mắt, trên mặt thậm chí xuất hiện dấu ngón tay, máu tươi đều chảy xuống.
- Thật sự là ngươi sao?
Long Uyên nhìn Mục Vân, một đôi tay gắt gao nâng hai má Mục Vân, cười ha ha.
- Mục Vân, chủ nhân, thật sự là ngươi?
Chỉ là, sau khi cười to, Long Uyên lại đột nhiên khóc lớn.
- Chủ nhân, ngươi kiếp trước kiếp này chịu bao nhiêu khổ, bộ dáng toàn bộ biến đổi, hồn tức cũng không giống nhau, nếu không phải Đại Tác Mệnh Thuật, chúng ta thật sự cũng không dám xác định ngươi thật sự còn sống.
Một hồi khóc lớn, một hồi cười to, Long Uyên hiện tại tựa như tên điên.
- Tiểu tử thúi, nhìn thấy lão tử, không phải là vui vẻ đến chết sao? Khóc cái gì mà khóc?
Trong mắt Mục Vân cũng lộ ra một tia ửng đỏ, quát:
- Định làm ta mất mặt.
Long Uyên nhất thời lau đi nước mắt, phốc một tiếng, đột nhiên quỳ xuống.
- Thuộc hạ. Vân vệ phó đội trưởng ngày xưa - Long Uyên, bái kiến chủ thượng.
Long Uyên quỳ xuống lần này rất mạnh mẽ, xuất phát từ nội tâm.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Long Uyên, Mục Vân vỗ vai Long Uyên, cười mắng:
- Tiểu tử ngươi, có thể để giành chút khí thế hay không.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta lệnh ngươi làm đội trưởng Vân Vệ, tiếp quản chuyện quản lý của Mục Thiên Ca.
- Đã như vậy, thuộc hạ bắt đầu từ hôm nay, khôi phục tên cũ, Mục Long Uyên.
Long Uyên hưng phấn nói.
Đệ tử Vân Vệ, trong đó có một bộ phận rất lớn đều là hài tử Mục Vân nhận nuôi, đại đa số là không cha không mẹ, cho nên Mục Vân ban họ của mình cho bọn họ.
Long Uyên trước kia cũng không chỉ gọi Long Uyên, chính là Mục Long Uyên.
Rời khỏi Vân Vệ, hắn cũng không dám dùng họ Mục nữa.
Đó là làm Mục Vân mất mặt, cho Vân Vệ mất mặt.
- Tốt!
Mục Vân gật đầu nói:
- Mục Long Uyên, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đội trưởng Vân Vệ.
- Vâng.
Mục Long Uyên cung kính đứng dậy.
- Chúa thượng, chuyện của Thiên Ca đại ca, ta nghe nói, Ngài... Phải rất buồn.
Mục Long Uyên thấp thỏm nói.
Nhắc tới lời này, Mục Vân cười chua xót.
Buồn?
Có lẽ đã không cảm giác được thương tâm, bằng không, hắn cũng không có khả năng một hơi thiêu đốt chín vạn chín ngàn năm, hại Quy Nhất ngủ say mấy trăm năm.
Mục Long Uyên biết, trong đông đảo Vân Vệ, Mục Thiên Ca tính cách trầm ổn, Mục Thiên Thương tính cách nóng nảy, hai người này, cũng là hai người Mục Vân tín nhiệm nhất.
Cho nên, Mục Thiên Ca chết, nỗi đau trong lòng Mục Vân hẳn là sâu nhất.
- Cho nên lần này, ta không muốn dựa vào lực lượng của bất luận kẻ nào, hết thảy, dựa vào chính ta, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ta tuyệt đối sẽ không cho bọn hắn cơ hội xoay người lần thứ hai.
Trong ánh mắt Mục Vân tràn sát khí ngập.
Hai người ngồi trong phòng, thoải mái nói chuyện một phen, ước chừng đến hoàng hôn, mới cáo biệt.
Mục Vân dặn dò Mục Long Uyên, hết thảy vẫn như cũ, không thể có chỗ đặc thù đối với hắn, chẳng qua chuyện hợp tác tam đại tông môn lần này, có thể sửa sang lại.
Bái biệt Mục Long Uyên, Mục Vân trở lại Luân Hồi điện.
- Ta còn tưởng rằng chàng hôm nay không trở về.
Cửu Nhi xinh đẹp tựa vào cánh cửa, nhìn Mục Vân nói.
- Làm sao có thể.
Mục Vân tùy ý đáp, mở cửa tiến vào trong phòng.
Nhìn thấy tâm tình Mục Vân không cao, Cửu Nhi nhất thời kinh ngạc, đi theo vào trong phòng.
- Làm sao vậy?
- Không có, không có gì...
Mục Vân ngồi trên giường, kinh ngạc xuất thần.
- Chàng nói dối!
Cửu Nhi nhìn Mục Vân, nói:
- Nếu chàng không có chuyện gì, không phải bộ dáng như vậy.
Cửu Nhi đi tới trước người Mục Vân.
Mục Vân hiện tại, không nói hai lời, hai tay vòng quanh eo Cửu Nhi, đầu vùi ở ngực Cửu Nhi, thấp giọng nói:
- Cửu nhi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi...
Nghe được lời này của Mục Vân có một tia suy sụp, một tia mệt mỏi, Cửu Nhi không nói gì, tùy ý để Mục Vân ôm mình.
- Cửu Nhi, nàng biết không? Kiếp trước ta vui vẻ nhất, không sầu không lo, đi cùng một chỗ với Tạ Thanh, xông vào mật địa, hành tẩu thiên hạ, tùy ý làm bậy, tiêu sái tự tại.
- Về sau, vì để cho các huynh đệ của ta không bị người khi dễ, ta thành lập Vân Vực, sáng tạo Vân Minh.
- Khi đó, ta thường xuyên đến Diệt Thiên Kiếm Tông tìm sư tôn, thường xuyên luận bàn cùng đại sư huynh, thường xuyên làm nũng với sư mẫu...
- Nhưng cho đến sau này, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn diệt Diệt Thiên Kiếm tông của sư tôn, còn giết cả sư tôn, Triệu tộc cùng Cửu Nguyên tiên môn cố ý ngăn cản, khiến cho ta chỉ có thể nghe được tin sư tôn đã chết.
- Kết quả là, ta điên, ta giết về phía Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nhưng thiếu chút nữa đã chết.
- Sau đó, vì tranh đoạt một món pháp bảo mà người người tiên giới hướng tới, ta nhìn thấy những người của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, còn nhìn thấy đám người Triệu tộc, Cửu Nguyên tiên môn, ta phẫn nộ, ta muốn giết sạch bọn họ.
- Cho nên, ta sử dụng Đại Tác Mệnh Thuật, thiêu đốt hơn mười vạn năm thọ mệnh, để cho mấy vạn Tiên Vương, kẻ chết, kẻ bị thương.
- Ta vốn tưởng rằng ta sẽ chết, nhưng ta không chết, thời gian vạn năm, giống như âm hồn du đãng, ta trở thành Mục Vân mới.
- Ta không ngừng tu luyện, chính là vì trở lại Tiên giới, ta nhìn thấy Huyết Kiêu chết, ta tận mắt nhìn thấy Thiên Ca chết trước mặt ta, hết thảy, ta không có sức lực thay đổi.
- Cho nên, ta một mực cố gắng trở nên mạnh mẽ.
- Nhưng...
Mục Vân nói một câu, nói:
- Ta phát hiện, tiên giới ta biết không đơn giản như vậy, Huyết Kiêu rốt cuộc có chết hay không? Bên trong Kiếm Môn chỉ có một Kiếm Lưu Vân sao? Thậm chí bao gồm, cái chết kiếp trước của ta.
- Trong đầu ta luôn xuất hiện một cảnh tượng khác, cho đến lần trước, ta nhìn thấy Thải Lăng Thiên, hắn nói cho ta biết, Thần tộc thật sự có một tộc tên Mục tộc, nhưng mấy vạn năm trước, lại bị người diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận