Vô Thượng Thần Đế

Chương 2461: Ngươi là một tên ngu ngốc

- Mà tộc trưởng Mục tộc tên Mục Thanh Vũ, thiếu tộc trưởng Mục tộc tên là Mục Vân, đây là trùng hợp cỡ nào? Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao? ta rất muốn hỏi phụ thân ta, tất cả những điều này là tại sao.
Lời nói của Mục Vân trở nên kích động.
Mấy trăm năm qua, hắn cả ngày bị những nghi hoặc này quấn quanh.
Nếu hắn quả thật là thiếu tộc trưởng Mục Tộc trong Thần Tộc, Tiên Vương kiếp trước, kiếp này hắn rốt cuộc sống lại là vì cái gì?
Trong khoảng thời gian này, tính cách của hắn cũng bị thay đổi.
- Chàng là chàng, chàng độc nhất.
Cửu Nhi vỗ vỗ đầu Mục Vân, thản nhiên nói:
- Trong mắt ta, chàng là người tùy ý làm bậy, vô pháp vô thiên, cũng là chàng như thế lại rất bận tâm đến cảm thụ của người mình quan tâm.
- Trước kia, ta rất thích chàng, thích chàng làm bậy, thích chàng trời không sợ đất không sợ, thích trên mặt chàng luôn nở nụ cười tự tin, kiếp này, chàng vẫn như cũ, ta luôn có thể nhìn thấy chàng, cho dù sắp chết, chàng cũng không sợ.
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩng đầu, nhìn Cửu Nhi.
- Cửu nhi. Cảm ơn nàng.
- Cảm ơn ta làm gì?
Cửu Nhi nhìn con ngươi thâm sâu của Mục Vân, chính là một đôi mắt như vậy, bắt được tâm linh của bao nhiêu người.
Đồng thời, làm thế nào không phải nắm bắt trái tim của nàng.
Giờ khắc này, nàng quên mất lời Tuyết di nói.
Từng kiện quần áo từ trên người bị cởi ra, thân hình hoàn mỹ bày ra trước người Mục Vân.
Lúc đầu, Cửu Nhi chính là diện mạo quyến rũ, tuyệt sắc tiên hồ, giờ khắc này, nhìn không sót một chút nào, xúc động nguyên thủy nhất trong lòng Mục Vân bị kích động.
Trong phòng, ánh đèn lấp lánh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Hai thân thể triệt để quấn lấy nhau.
Dưới sự dẫn dắt của lão thủ Mục Vân, hai người dần dần tiến vào giai cảnh tốt đẹp.
Một đêm không có gì để nói, ngày hôm sau, sáng sớm.
Mục Vân tỉnh lại, cảm giác trên người bị gì đó đang đè lên.
Nhìn kỹ, trên mặt Cửu Nhi hiện tại mang theo một tia hồng hào, hô hấp vững vàng, nằm sấp trên ngực mình, còn đang ngủ say.
Mục Vân thở ra một hơi.
Lần này, lại là tai họa một người.
Tựa hồ, hắn càng đi càng sâu ở trên con đường háo sắc...
Cẩn thận ngẫm lại, Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã, Tiêu Doãn Nhi, Diệp Tuyết Kỳ, Diệu Tiên Ngữ, Cửu Nhi, mỗi người đều có đặc sắc riêng.
Hoặc là lạnh như băng, hoặc là thanh thuần, hoặc là thẹn thùng, hoặc là quyến rũ, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là nóng bỏng.
Có lẽ, đây mới là còn người thực sự của hắn.
Trong lòng Mục Vân vô sỉ giải thích cho mình một phen.
- Ừm... Hừ...
Đúng lúc này, Cửu Nhi đột nhiên mở hai mắt ra.
- Tỉnh rồi?
- Ừm....
Cửu Nhi tựa vào đầu vai Mục Vân, đáp một tiếng.
Nhớ tới tối điên cuồng hôm qua, Cửu Nhi vẫn không dám tin, đó sẽ là chính mình.
- Cửu nhi....
Mục Vân cười nhạt nói:
- Nàng không phải cửu vĩ tiên hồ sao? Nghe nói chín cái đuôi của cửu vĩ tiên hồ thần kỳ khó lường, hơn nữa đặc biệt đẹp mắt, không bằng nàng bày ra cho ta xem.
Mục Vân nói xong, trong ánh mắt xuất hiện một nụ cười xấu xa.
- Tốt.
Cửu Nhi nghe được lời này, không suy nghĩ nhiều, ngồi dậy, tiếng rắc rắc vang lên, chín cái đuôi, xuất hiện ở sau lưng, thậm chí trên đầu, hai cái lỗ tai lông xù cũng mọc ra.
Mục Vân trong lúc nhất thời hơi ngây dại.
Không thể không nói, bộ dáng Cửu Nhi bực này thật sự là quá đẹp, không chỉ quyến rũ, mà còn mang theo thanh thuần.
Mục Vân xoay người mà lên, cười nói:
- Bây giờ bắt đầu vận động buổi sáng.
- A...
Cửu Nhi hét lớn một tiếng, nhất thời mắng:
- Chàng được lắm, chàng chính là cố ý... Chàng thật sự quá hư....
Mắt thấy hai người khó tránh khỏi sắp đại chiến một hồi, đang lúc này, phanh một tiếng, một tiếng phá cửa đột nhiên vang lên.
Một tiếng bạo liệt này làm cho hai người quả thực hoảng sợ.
Mục Vân chỉ kịp khoác một cái áo lên người, một thân ảnh đã đi vào trong phòng ngủ.
- Sư tôn.
- Tuyết di.
Nhìn một người ở cửa, dù là Mục Vân cũng đỏ mặt.
Tuyết di này cũng quá không hiểu phong tình đi.
Lời này, Mục Vân tự nhiên sẽ không nói.
Ngược lại Cửu Nhi, hiện tại khoác một bộ sa y, đứng dậy, kéo kéo Tuyết di, thấp giọng nói:
- Sao vậy? Tuyết di?
- Có chuyện gì? Ngươi hỏi ta chuyện gì xảy ra?
Tuyết di phẫn nộ nói:
- Đêm qua ngươi có phải cùng tiểu tử này… hay không....
- Tuyết di, ngài đừng tức giận, ta không cảm thấy cơ thể của ta có bất kỳ chỗ nào không thoải mái cả.
- Ừm?
Nghe được lời này, Tuyết di ngẩn ra, đặt tay lên bàn tay của Cửu Nhi, cẩn thận vuốt ve cái gì đó.
- Sao?
Một lát sau, Tuyết Di đột nhiên biến sắc.
- Không nên chứ....
Tuyết di kinh ngạc nói:
- Làm sao có thể...
Tuyết di kinh ngạc xuất thần, lẩm bẩm, xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn thấy một màn kỳ quái này, Mục Vân càng khó hiểu.
Người này... Hoàn toàn là bệnh thần kinh.
Cửu Nhi đi tới trước người Mục Vân, nhéo nhéo khuôn mặt Mục Vân, cười nói:
- Tiểu Vân Tử, đừng tức giận, sư tôn ta cũng là vì tốt cho ta, nàng nói huyết mạch trong cơ thể ta không giống Cửu Vĩ Tiên Hồ bình thường, không thể có thân thiết da thịt với nam nhân, nếu không sẽ tổn hại huyết mạch của ta, trừ phi huyết mạch ta thức tỉnh, nhưng ngày hôm qua... Thấy chàng ngươi có chút thương tâm, ta không nhịn được....
- Ừm?
Lần này, Mục Vân kinh ngạc.
Hắn mở Tru Tiên Đồ ra hỏi Quy Nhất.
Nghe xong vấn đề của Mục Vân, Quy Nhất ha hả cười lạnh:
- Hỗn tiểu tử, hiện tại biết tìm lão tử, mỗi lần khoái hoạt cùng thê tử ngươi, đều để cho lão tử nghẹn ở chỗ này, có việc liền bắt lão tử ra?
- Khụ khụ...
Mục Vân dỗ dành, Quy Nhất lúc này mới mở miệng.
- Ngươi để cho tiểu hồ ly này nhỏ ra một giọt tinh huyết cho ta xem.
Mục Vân nhìn về phía Cửu Nhi, nói:
- Cửu nhi, nàng điểm ra một giọt tinh huyết cho ta xem.
- Được.
Cửu Nhi nhỏ ra một giọt tinh huyết, bỏ vào lòng bàn tay Mục Vân.
Một giọt tinh huyết hội tụ vào trong Tru Tiên đồ, biến mất không thấy.
Không bao lâu sau, tiếng kinh nghi bất định của Quy Nhất vang lên.
- Thật đúng là không đơn giản.
Quy Nhất cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, ngươi lần này nhặt được tiện nghi lớn.
- Cái gì tiện nghi?
- Tiểu hồ ly này cũng không phải Cửu Vĩ Tiên Hồ đơn giản, trong cơ thể nàng có rất nhiều thần phách thần thú còn sót lại, còn có huyết mạch của thần thú, ta đoán không sai, hẳn là thần thú - Cửu Vĩ Thiên Hồ.
- Cửu Vĩ Thiên Hồ?
Chủng tộc này, Mục Vân ngược lại chưa từng nghe thấy.
- Cửu Vĩ Tiên Hồ cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ hoàn toàn là hai khái niệm, hơn nữa, ta không đoán sai, huyết mạch, hồn phách trong cơ thể tiểu hồ ly này cũng không phải Cửu Vĩ Thiên Hồ bình thường.
Quy Nhất nghiêm túc nói:
- Cửu Vĩ Thiên Hồ, tu luyện đến cực hạn là tồn tại có thể sánh ngang cùng Long tộc.
- Thần thú còn có mạnh yếu?
- Đương nhiên rồi, bằng không ngươi cho là sao?
Quy Nhất hỏi ngược lại, nhìn Mục Vân, giống như nhìn một tên ngu ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận