Vô Thượng Thần Đế

Chương 247: Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật

- Mục Vân, thương thế của ngươi, tốt chưa?
Tiêu Bất Ngữ lên đài, nhìn Mục Vân cười nói.
- Đa tạ Tiêu đạo sư quan tâm, tốt không thể tốt hơn, chí ít có thể đánh ngươi như chó sửa í ớ.
- Hừ, ngươi cho rằng ta là tên phế vật Thứ Dục kia sao?
Tiêu Bất Ngữ cười lạnh nói:
- Ngươi và ta đều là con cháu đại gia tộc, đều hiểu rõ, nội tình của con cháu đại gia tộc.
Tiêu Bất Ngữ chính là Linh Huyệt cảnh lục trọng, mở huyệt Thận Du, hắn bước vào cảnh giới lục trọng, tự hỏi đối mặt Thứ Dục, cũng có thể đánh Thứ Dục không bằng heo chó.
Cho nên, Mục Vân đánh bại Thứ Dục, căn bản không nói lên được điều gì!
- Tiêu Bất Ngữ, tên của ngươi, với tính cách của ngươi, thật rất không phù hợp, không nói những chuyện khác, nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi nói nhảm đặc biệt nhiều.
- Ngươi...
Tiêu Bất Ngữ nhìn Mục Vân, sắc mặt hắn dần dần lạnh xuống tới.
Hắn nhớ kỹ Ngạn Vân Ngọc nói cho hắn, cho dù không thể thắng Mục Vân, chí ít, phải liều chết đem hắn trọng thương, chí ít, phải để hắn sau khi tranh tài, không còn ở trạng thái toàn thịnh.
Tứ ban của hắn đã không cách nào ngăn cản Mục Vân, vậy cứ giao cho các lớp tiếp theo là tam ban, nhị ban và nhất ban.
Chí ít, Ngạn Vân Ngọc là không thể nào để Mục Vân vượt qua!
Một trận chiến này, ngay từ đầu, Tiêu Bất Ngữ đã nghĩ kỹ sách lược, cho dù là thua, cũng phải khiến Mục Vân bị thương.
- Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!
Quát khẽ một tiếng, năm ngón tay của Tiêu Bất Ngữ mở ra, ầm một chưởng vỗ vào trên mặt đất, mắt đất từng khúc vỡ ra, một hòn đá có kích thước một mét, dâng lên từ trên mặt đất.
Âm thanh tạch tạch tạch vang lên, bề ngoài hòn đá kia không ngừng vỡ vụn, hóa thành một khối nhỏ một khối nhỏ hòn đá, cuối cùng hoàn toàn hóa thành một hình dáng người đá khổng lồ.
Người đá kia thân cao ba mét, hai tay được tạo thành từ các hòn đá nhỏ bé cứng rắn, nhìn vô cùng cường tráng mạnh mẽ.
- Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!
Tiêu Khánh Dư thấy Tiêu Bất Ngữ thi triển Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật, hắn ngẩn người.
Mà cùng lúc đó, trên khán đài, Tiêu Doãn Nhi cũng hơi hơi nhíu mày.
- Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật, Tiêu Bất Ngữ này, tâm cơ rất sâu!
Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật, chính là một môn võ kỹ bất truyền của Tiêu gia, muốn luyện thành, khó như lên trời, nhưng hiện tại Tiêu Bất Ngữ lộ ra chiêu này, khiến tỷ đệ hai người kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho tỷ đệ hai người nhìn thấy nguyên nhân phụ mẫu trong gia tộc đã từng rất khó khăn.
Trong Tiêu gia, Tiêu Chiến Thiên chỉ có một vợ một trai một gái, nhưng từng vị thúc thúc bối, hài tử lại không ít, đối với vị trí tộc trưởng, các phòng các hệ khác đã sớm tranh giành đến đầu rơi máu chảy, hiện tại nếu không phải Tiêu Khánh Dư khôi phục, trong Tiêu gia đã sớm là một mảnh long tranh hổ đấu.
Nhưng cho dù Tiêu Khánh Dư đã khôi phục hiện tại, Tiêu gia vẫn có nội đấu rất nghiêm trọng.
Bởi vì thực lực bây giờ của Tiêu Khánh Dư còn chưa đủ để đảm nhiệm vị trí thiếu tộc trưởng.
Hôm nay, Tiêu Bất Ngữ lại để lộ ra thực lực chân chính của mình, Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật, uy lực cường hãn, cho dù Mục Vân đỡ được, chỉ sợ tiếp theo cũng khó có thể tiếp tục tranh tài.
- Người đá?
Mục Vân cười đùa nói:
- Tiêu Bất Ngữ, ngươi đã lớn, còn chơi đùa với đá?
Tuy bề ngoài chế giễu, nhưng trên thực tế, Mục Vân sớm đã làm tốt chuẩn bị.
Hắn không khó nhận ra, Tiêu Bất Ngữ đã dồn toàn bộ chân nguyên trong cơ thể tụ tập đến trên thân người đá, để khống chế người đá này tiến hành giao chiến.
Chỉ là, phòng ngự của người đá này rất khủng bố, dù khủng bố đến đâu, Mục Vân cũng không sợ hãi.
Thiên Lôi Thần Thể Quyết, môn võ kỹ này là đạt được từ trong Tru Tiên Đồ.
Võ kỹ cường hãn, Mục Vân không cách nào giải thích, mà bây giờ, cuối cùng hắn có thể xuất ra môn võ kỹ này, chiến đấu một trận sảng khoái.
Một trận chiến này, chú định sẽ để cho Tiêu Bất Ngữ, đời này khó quên!
Thiên Lôi Thần Thể Quyết, tam trọng đầu là luyện da, luyện xương, khiến cho thân thể trải qua quá trình sấm sét rèn luyện, trở nên vô cùng cứng cỏi.
Mà bắt đầu từ tầng thứ tư, chính là trong thân thể võ giả có thể tồn trữ lôi điện, từ đó kết hợp với tầng thứ nhất, vận chuyển lôi điện càng thêm cường hãn.
- Tiêu Bất Ngữ, ngươi chết chắc!
Nhìn người đá kia, khóe miệng Mục Vân lộ ra một nụ cười xảo trá.
- Lời này, nên là ta nói mới đúng chứ!
Giờ phút này, trên mặt Tiêu Bất Ngữ lại lộ ra một nụ cười gian xảo.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, người đá khổng lồ lập tức hành động theo động tác của Tiêu Bất Ngữ, vọt thẳng hướng về phía Mục Vân.
Mục Vân thấy người đá vọt tới, hắn mỉm cười, đầu ngón tay bắn ra từng tia từng tia lôi điện lấp lánh, âm thanh lốp bốp, khiến màng nhĩ người ta đau nhức
Toàn bộ trên lôi đài, trong tích tắc, chỉ còn thấy một tia sét bắn ra từ đầu ngón tay Mục Vân.
Sấm sét chỉ có một đòn, nhưng ánh sáng lóng lánh kia lại chiếu xạ toàn bộ trên lôi đài.
- Chuyện gì xảy ra?
Nhìn trên lôi đài tràn ngập ánh sáng, đám người kinh ngạc.
Lôi điện chính là lực lượng bá đạo nhất trong tự nhiên, nên võ giả tu luyện võ kỹ, chưa có người nào có thể tu luyện võ kỹ thuộc tính sấm sét, nguyên nhân chính là ở chỗ đây.
Nhưng đầu ngón tay Mục Vân bắn ra tia sáng, rõ ràng chính là sức mạnh lôi điện.
Dưới lôi đài, thấy cảnh này, Thanh Trĩ, Thanh Sương hai người kinh ngạc.
Các nàng vẫn luôn đi theo Mục Vân, biết Mục Vân ban đầu, thường xuyên đi vào Phá Vân sơn mạch, về sau, mỗi cách một đoạn thời gian, sẽ chạy tới Phá Vân sơn mạch.
Chính là vì hắn tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết.
Nhưng theo các nàng thấy Mục Vân tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, chỉ là võ kỹ rèn luyện thân thể, lại không nghĩ rằng, còn có bực công kích này.
- Thế nào? Bây giờ thấy, có phải là mắt trợn tròn rồi?
Mặc dù sấm sét chỉ có một đoàn, nhưng Mục Vân hiểu rõ được chỗ kinh khủng của tia sấm này.
Đây là sấm sét đất trời chân chính, cũng không phải hư cấu tạo ra.
- Tâm địa gian xảo, ta không tin ngươi có thể hấp thu được sấm sét đất trời đến trong cơ thể mình! Trừ phi ngươi đến từ trong Lôi âm cốc, nơi đó, đừng nói là ngươi, chính là võ giả Thông Thần cảnh đi vào, cũng chỉ có bị đánh thê thảm.
- Trên đời này chuyện ngươi không biết còn rất nhiều, ngươi tính là cái gì?
Mục Vân bĩu môi, khinh thường nói:
- Lười nhác dài dòng với ngươi, mục tiêu của cửu ban chúng ta, là thứ nhất, nói chuyện tào lao với ngươi không có ý nghĩa. Nếu không phải vì muốn tranh tài kéo dài một chút, để học viên của ta nghỉ ngơi thật tốt, ngươi đã sớm thua.
Nhưng phàm là người bình thường, nghe được lời này, đều sẽ bị chọc cho tức giận.
Tiêu Bất Ngữ cũng không ngoại lệ.
Lời này của Mục Vân, thể hiện rõ là xem thường hắn.
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi cho rằng ta là xem thường ngươi, không sai, ta chính là xem thường ngươi, trừ phi, ngươi có thể đánh bại ta!
- Ngươi muốn chết!
Vài ba câu của Mục Vân, Tiêu Bất Ngữ đã dâng lên lửa giận.
Một bước tiến lên trước, người đá kia cũng đồng dạng một bước tiến lên trước.
Âm thanh lốp bốp vang lên, toàn thân người đá khổng lồ mạch được tạo ra từ đá phát ra âm thanh kẽo kẹt, khiến màng nhĩ người ta đau nhức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận